Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 16: Kiếp nạn số mệnh


trướctiếp

Sắc mặt người đàn ông cực kỳ khó coi, khó nhọc rít ra một câu từ kẽ răng: "Kiếm Khoa Ngọc… là thanh kiếm trấn sơn của Bách Kiếm Sơn, xưa nay tâm cao khí ngạo, coi rẻ người đời, sao lại nhận tên phế vật nhỏ bé không linh mạch như ngươi làm chủ?"

Minh Chúc rũ mi, không để ý đến, nhìn ánh sáng ánh ra bốn phía quanh mũi kiếm trong tay, than hờ: "Xem ra trước kia đúng là trách oan cho tiểu sư đệ, ai như vầy mà cứ bị kẻ khác kêu không linh mạch này không linh mạch nọ đúng là không thoải mái, haiz, về rồi phải nói xin lỗi nó mới được."

Người đàn ông hung ác nói: "Trả lời ta!"

Minh Chúc nhếch môi cười, đầy vẻ vô lại nói: "Ta cứ không trả lời đấy."

Hắn cầm kiếm thong thả đi lên phía trước một bước, vong linh quỳ lạy sát đất run lên, tựa như muốn vùi đầu xuống đất.

Minh Chúc cũng chả buồn nhìn đến, từ tốn đi đến chỗ cách người đàn ông có sương đen vờn quanh năm bước, tóc dài rũ tới eo không gió cũng tự bay, nhàn nhạt nói: "Ta xưa nay vẫn là người không phạm ta ta không phạm người, lúc trước ta với tiền bối tử tế thương lượng, người lại chẳng biết đạo lý chuyện gì cũng cần chừa lại đường lui, cứ phải đuổi tận giết tuyệt đám hậu bối chúng ta."

Hắn nhẹ nhàng đưa thanh kiếm lên, ánh sáng nhạt từ mặt bên rưới xuống, tranh tối tranh sáng rõ ràng khiến cho lúm đồng tiền tuyệt đẹp không tỳ vết như ác quỷ đòi mạng: "Kẻ giết người rồi sẽ bị người giết, chẹp, tiền bối sống lâu hơn ta, đạo lý này hẳn phải hiểu chứ? Nếu ta giết người không tính là làm tăng sát nghiệt nhỉ."

Hắn nói xong, kiếm phong trong tay tựa chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng điểm ba điểm vào hư không trước mặt, thân Khoa Ngọc linh lực ào ào trút ra, giữa hư không hóa thành ba mũi kiếm hư ảo bay lên.

Trường kích vẫn run kịch liệt như cũ, người đàn ông bị khí thế cả người Minh Chúc ép đến chấn động, tia tức giận trên mặt theo đà lướt qua, nắm chặt thanh trường kích suýt sợ thành một đống, nhấc lên hơi gõ xuống đất - tuy là gõ nhẹ thôi nhưng mặt đất nhộn nhạo như tiếng kim loại va chạm, khí đen bốn phía xung quanh nháy mắt bị hắn kéo lại kết thành bộ xương khô thật to, xông đến gần trong gang tấc, rít gào thành tiếng.

Mái tóc dài của Minh Chúc bị gió điên cuồng thổi tung bay, hắn lười nhác nhìn bộ xương khô như ác quỷ trước mặt, cười một tiếng, nói: "Sống trong Phế Kiếm Trủng, hơn nữa còn có thể điều động linh hồn khí linh, chuyến này đến đây quả là giúp ta mở mang kiến thức."

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đừng đánh đồng ta với lũ kiếm linh cấp thấp kia."

Ngón tay thon dài của Minh Chúc tùy ý chấm, phong nhận(1) mang theo ba luồng kiếm khí trước mặt ngoan ngoãn thuận theo xoay tròn xung quanh ngón tay hắn, nói: "Vậy ngươi rốt cuộc là loại nào? Vong linh? Vong linh có thể điều khiển binh khí trong Phế Kiếm Trủng ta cũng là lần đầu thấy đó."

Binh khí trong Phế Kiếm Trủng toàn là binh khí cũ bị vứt bỏ sau khi chủ nhân chết, kiếm linh tiêu tán theo, bên trong phong ấn tất cả vong hồn chủ nhân nó thu hoạch khi còn sống, chưa từng nghe qua vong linh có thể điều khiển binh khí.

Người đàn ông duỗi trường kích run bần bật, chỉ về phía Minh Chúc, hẳn nhiên không muốn Minh Chúc nói chuyện thừa thải, kiếm kinh tàn khuyết trong trường kích tuy rằng bị Khoa Ngọc làm cho sợ hãi, nhưng người đàn ông này khi còn sống chắc cũng là vị đại năng linh lực ngập trời, dù chỉ là dáng dấp vong linh tàn khuyết, khí thế phát ra từ trên người vẫn làm người ta run sợ trong lòng.

Hằn cầm trường kích đâm ra một đạo kiếm khí nguyên lành chứa sương đen, gào thét rạch nát hư không, không nghiêng không lệch đánh về phía mạch môn(2) của Minh Chúc.

Minh Chúc cười lạnh: "Hoa gạo mà cũng dám giành tỏ sáng với mặt trời?"

Cơ mà lời vừa nói ra biểu tình trên mặt hắn có chút khó đỡ, chắc là cảm thấy thẹn, chỉ đành đỏ cả mặt, bàn tay khớp xương rõ ràng phất ra trước mặt một đạo kiếm khí, linh lực bỗng tiết ra, thế như chẻ tre lao đến va chạm với kiếm khí sương đen kia.

Đỏ và đen va chạm giữa không trung, kiếm Khoa Ngọc tuy là mang khí thế cao nhân nhất đẳng nhưng ngặt nỗi Minh Chúc là tên gà mờ củi mục, lấy cứng đối cứng một lát vẫn là bị kiếm khí từ người đàn ông kia chặn lại, "ầm" một tiếng cắn nuốt kiếm quang màu đỏ, uy thế không giảm, gào thét đánh tới phía Minh Chúc.

Minh Chúc không chút hoang mang, lần nữa vung ra luồng kiếm quang đỏ, đánh nổ luồng kiếm khí đen vô lực đang nhào tới trước mặt, linh lực rơi lả tả.


trướctiếp