Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 114: Hết sức căng thẳng


trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, người người lục tục kéo đến Lược Nguyệt Lâu. Không biết thiệp mời của Na Liêm làm kiểu gì, đến giờ, Truyền Tống Trận rơi xuống thành trận pháp đưa những người chưa tới đến thẳng Lược Nguyệt Lâu.

Năm đó lúc vây công thành Quỷ Phương, có mấy tu sĩ tu vi vừa qua Nguyên Anh, vì trận chiến đó mà dừng lại bước tiến quy ẩn sơn lâm nhưng vẫn bị Lược Nguyệt Lâu thần thông quảng đại tìm được. Nghe nói có mấy đại năng lúc nhận được thiệp mời toa rập dùng linh lực đánh nát pháp trận trên đấy, ai mà biết kéo sấm sét đến thẳng chỗ mình, bị bổ cho hồn phi phách tán.

Có vết xe đổ của những kẻ hồn phi phách tán trước đó, 137 tấm thiệp mời, trừ ba kẻ bị thiên lôi đánh mất mạng thì đều đúng giờ Thìn có mặt ở Lược Nguyệt Lâu.

Hôm nay Lược Nguyệt Lâu không mở cửa làm ăn, sảnh đường rộng lớn chẳng có người ngoài, toàn là cố nhân trận chiến năm đó.

Sau khi Quy Ninh chân nhân tới Lược Nguyệt Lâu thì mặt không đổi sắc tìm tới Chu Minh Trọng.

Tuy những người này đều là người Na Liêm muốn báo thù nhưng đều là kẻ đức cao vọng trọng của Ngũ Châu, Lược Nguyệt Lâu cũng không thất lễ, trà rượu đều dùng loại tốt nhất.

Chu Minh Trọng đang lười biếng tựa vào ghế, ông ta chống tay dưới cằm, nhàm chán nhìn nước trà trong tay, thấy Quy Ninh thì ậm ờ cất tiếng chào. Quy Ninh ngồi cạnh nhìn ông ta cầm ly thưởng thức trà, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng an nhàn thoải mái nhỉ."

Chu Minh Trọng vẫn lười nhác: "Ngươi chắc chắn sẽ đối phó với Na Liêm à?"

Quy Ninh cười lạnh: "Ta sẽ không ngoan ngoãn chờ kẻ khác tới lấy mạng mình, ngươi sẽ như vậy à?"

Chu Minh Trọng cười: "Ta sẽ như vậy."

Quy Ninh nheo mắt lại.

"Quy Ninh ơi, ta coi bộ mấy năm qua ngươi sống quá an ổn vui vẻ rồi, suýt nữa quên mất năm xưa Na Liêm bị các ngươi tru diệt cả tộc, bị ép xuống đáy Tế Nhật ra sao." Chu Minh Trọng cười như không cười, "Lẽ nào ngươi hy vọng hắn có thể bắt tay làm hòa với chúng ta sao?"

Dường như Quy Ninh nghĩ đến điều gì đó, không nói thêm nữa.

Đúng ngay lúc này, phía sau bình phong thật to, bên trên thêu hoa hải đường dựng đứng phía trước nhất trong sảnh đường có một người thong thả đi ra. Là Na Liêm người vận áo gấm, tóc dài tán loạn, hư ảnh chín chiếc đuôi sau lưng hơi bồng bềnh, trong chớp mắt yêu tức khổng lồ xuất hiện cuốn lấy cả sảnh.

Trong chớp mắt ấy, Quy Ninh sầm mặt lại.

Na Liêm cười vui vẻ, chẳng có chút căm hận khi gặp kẻ thù: "Các vị, buổi sáng tốt lành nha."

Tất cả mọi người ở đây đều biết linh lực cường hãn của hắn trong trận chiến năm đó ra sao, bao nhiêu năm trôi qua, nhìn thấy Na Liêm, nỗi sợ hãi và cố kỵ trong xương cốt vẫn chưa tiêu tan.

Cả sảnh đường rơi vào im lặng, không một ai tiếp lời.

Na Liêm chẳng có chút ngại ngùng nào khi phải tự hát tự hò, hắn cười tít mắt: "Ly biệt mấy trăm năm, các vị vẫn cứ nhát như chuột y như ngày xưa, chậc chậc, thật làm ta nhớ nhung mà, đã tề tựu về một nơi, không bằng chúng ta…"

Hắn nói mấy lời gợi đòn ấy, một đại năng tâm cao khí ngạo(1) trong nhóm người hoàn toàn nhìn không nổi nữa, nhấc tay đột ngột phóng ra luồng linh lực hung tàn đánh mạnh về phía đầu Na Liêm.

Na Liêm chẳng buồn nhúc nhích, mặt không đổi sắc, hắn vẫn đứng đấy cười nói nói cười.


trướctiếp