Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 106: Không bằng cầm thú


trướctiếp

Một lát sau, Chu Phụ Tuyết đứng một bên đưa nước, vẻ mặt rất khó coi, trên mặt còn mấy vết bầm xanh.

Lục Thanh Không vừa ấn ngực Thẩm Đệ An vừa đổ nước thuốc vào miệng hắn, nước mắt đầm đìa mắng: "Chu Phụ Tuyết, đệ còn không bằng cầm thú luôn mà! Chuyện như này mà đệ cũng dám làm ra cho được? Có phải đệ không muốn sống nữa không? Hả hả hả? Nói đi chứ, đệ chết rồi hả?!"

Minh Chúc khoác áo Chu Phụ Tuyết, ôm đầu gối ngồi trên giường mềm bên cửa sổ ăn từng miếng nhỏ bánh chiên Lục Thanh Không mua tới.

Ban nãy sau khi Thẩm Đệ An ngất đi, Lục Thanh Không cũng đi vào, thấy cảnh trên giường thì suýt không thở nổi mà ngất theo Thẩm Đệ An luôn, hắn run lật bật đỡ Thẩm Đệ An lên trước sau đấy tóm lấy Chu Phụ Tuyết đánh một trận, mắng mãi cho tới bây giờ.

Các từ kiểu như mặt dày, vô sỉ, không bằng cầm thú, dân phong suy đồi(1) đều bị hắn chửi qua một lần, Chu Phụ Tuyết mà không phải sư đệ hắn hắn còn có thể mắng khó nghe hơn.

Chu Phụ Tuyết cũng không giải thích, đứng đó cúi đầu nhịn nhục: cho dù hắn muốn giải thích cũng không biết phải nói sao, nói "đệ thấy đại sư huynh xinh đẹp như hoa nên muốn hôn, muốn cọ nhưng tuyệt đối không vào" hay là nói "thật không dám giấu, là đại sư huynh câu dẫn đệ trước" đây?

Tin là dù hắn chọn cách giải thích nào đều sẽ làm cho Lục Thanh Không gia tăng sự hung tàn đánh cho.

Lục Thanh Không mắng tới khản giọng, nhìn Thẩm Đệ An phục hồi lại hơi thở ổn định mới tàn độc ném chiếc ly trong tay vào Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết đưa tay chụp lại chiếc ly, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu."

Lục Thanh Không càng tức thêm: "Không phải như ta nghĩ? Đệ không có tâm tư xấu xa thì sao biết ta nghĩ cái gì? Chu Phụ Tuyết ơi là Chu Phụ Tuyết, vốn dĩ còn cho rằng đệ là người thành thục ổn trọng hiểu biết, bây giờ xem đệ chẳng là thứ gì hết, đến cả đại sư huynh nhà mình cũng dám xuống tay, đệ nói đi đệ ăn gan hùm mật gấu hả? Đệ không sợ Ngũ sư huynh chém à? Hạ lưu phong lưu? Chết dưới hoa mẫu đơn? Đệ không thiết sống nữa hả?"

Hắn mắng xong còn quay đầu nhìn "người bị hại" hòng tìm sự khẳng định: "Phải không đại sư huynh?"

Minh Chúc đang ăn bánh chiên, có nghe Lục Thanh Không nói gì đâu bèn gật đầu luôn: "Ừa ừa ừa!"

Lục Thanh Không nói: "Đó! Thấy chưa?! Đại sư huynh còn mắng đệ không biết liêm sỉ, đệ nói coi sao đệ làm ra chuyện như vậy được? Nói sao huynh ấy cũng là đại sư huynh của chúng ta, cho dù đệ… cho dù đệ thích nam thật thì tìm người khác không được sao?"

Lúc này Thẩm Đệ An nằm bên cạnh hơi thở mỏng manh cũng từ từ tỉnh dậy, nhìn Chu Phụ Tuyết, trong mắt hắn là sự căm giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Nếu không phải người huynh còn chưa khỏi hẳn, nhất định sẽ tự tay đánh chết đệ, Chu Phụ Tuyết, đệ quá khốn kiếp."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Trong một chốc, Chu Phụ Tuyết không biết phải mở lời sao chỉ đành im lặng chẳng nói gì để cho bọn họ mắng chửi.

Sau khi Thẩm Đệ An dễ chịu hơn thì xuống khỏi giường đi tới cạnh Minh Chúc, dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn.

Vốn dĩ nghĩ tới cửu biệt có thể trùng phùng, ôm nhau khóc thương, nhưng ngặt nỗi nhìn thấy cảnh tượng khi nãy, Thẩm Đệ An chỉ thấy ngại vô cùng, cũng chẳng còn suy nghĩ đó, chỉ đành nói khô khốc: "Đại sư huynh, thân thể huynh vẫn khỏe chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"

Cuối cùng Minh Chúc cũng ăn xong cái bánh chiên, hắn cười với Thẩm Đệ An, đáp: "Không có, còn đệ?"

Thẩm Đệ An nói: "Có trái tim Linh Lung, đệ không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần điều dưỡng thân thể là là không có gì; thân thể sư huynh thật sự không có gì đáng ngại, không có chỗ nào khó chịu hết hả?"

Hắn kín đáo liếc tới eo Minh Chúc.

Minh Chúc không hiểu gì cả: "Không có đâu."

Bấy giờ Thẩm Đệ An mới thả lỏng, ngoái đầu hung tợn trừng Chu Phụ Tuyết.

Lục Thanh Không lại không giống như Thẩm Đệ An hỏi dò quanh co, hắn chộp Minh Chúc hỏi thẳng: "Tên cầm thú họ Chu kia có làm chuyện hạ lưu gì với huynh không? Huynh có đau eo không?"


trướctiếp