Tra Công Tự Có Trời Thu

Chương 3


trướctiếp

Edit: Mạn Già La

Tần Triều Mộ đang đọc đến gần cuối cuốn tiểu thuyết thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Người đến là Giản Nhân, vẻ mặt trên mặt hắn rất xuất sắc, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lại có chút tức giận vì bị lừa.

Giản Nhân vào cửa, đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, “Kiểm tra xong anh đã hỏi bác sĩ rồi, sau đó mới biết em vốn không nhiễm HIV, thật là hết cách với em mà, sao nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi thế.”

Tần Triều Mộ không đáp, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Giản Nhân sửng sốt, hai tuần nay, hắn chưa thấy Tần Triều Mộ cười với hắn lần nào, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, tâm ngứa tay cũng ngứa, không nhịn được vươn tay muốn xoa mặt cậu.

Giản Nhân vừa nâng tay lên, đã bị Tần Triều Mộ dùng sách chặn lại.

“Giản tiên sinh.” Tần Triều Mộ vẫn cười, nhưng càng nhìn càng cảm thấy nụ cười kia có vẻ công thức hoá, không chạm đáy mắt.

Giản Nhân lập tức nhận ra, vẻ mặt này của Tần Triều Mộ còn chẳng phải là khi đi làm, dùng để che giấu sự không kiên nhẫn của mình lúc đối mặt với những khách hàng không nói lý lại không thể không tiếp tục ứng phó sao.

Lập tức trong lòng Giản Nhân có chút hụt hẫng, thật ra hắn hiểu rất rõ Tần Triều Mộ, trên cơ bản chính thái độ này cũng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng Giản Nhân chỉ có thể giả ngu, bằng không hắn thật sự không biết mình còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây “Triều Mộ, lúc anh đến còn cố ý đi đường vòng để mua món ăn vặt em thích này, có muốn ăn chút không?”

Nói rồi, Giản Nhân mở chiếc túi trên tủ đầu giường ra, bên trong là một hộp cơm, vừa mở nắp, một mùi vị cay nồng toả ra, Giản Nhân ngửi thử “Thơm quá.”

Tần Triều Mộ lần này là cười thật “Giản tiên sinh, thèm ăn thì đi ra ngoài ăn.”

“Không phải, anh đặc biệt mua cho em mà.” Giản Nhân giống như hiến vật quý.

Dùng sách che khuất nửa khuôn mặt dưới, Tần Triều Mộ ngửi được mùi mực, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, cậu lãnh đạm nói ra sáu chữ “Tôi bị ung thư dạ dày.”

Nghe thế, mặt Giản Nhân đỏ như mông khỉ, hắn chỉ cảm thấy mình vừa bị một bàn tay vô hình tát bốp bốp mấy cái, đau điếng.

Hắn cầm hộp cơm có hương vị gay mũi, kẹt trong phòng bệnh giống như tên hề đang nhảy nhót.

“Sao không nói sớm cho anh biết em bị ung thư dạ dày?” Sửng sốt một lúc lâu, Giản Nhân mới chậm rãi đậy hộp cơm lại, buộc chặt miệng túi.

Tần Triều Mộ mở cửa sổ ra, muốn xua tan mùi hương trong phòng, nghe vậy chỉ nhướng mày “Một chút việc riêng thôi.”

Khung cảnh nhất thời trở nên yên tĩnh, Giản Nhân thật sự không biết nên nói gì nữa, bởi vì bất kể hắn nhắc đến đề tài gì, Tần Triều Mộ đều có thể thoải mái phá hỏng.

Hắn muốn đi ra ngoài vứt đồ rồi lại quay lại “Anh đi ném cái này chút nhé.”


trướctiếp