Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 9: Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc


trướctiếp

Nàng vẫn là đã quên nàng rồi. Bất quá không quan hệ, nàng đã không còn là cô hồn chỉ có thể bị giam cầm rồi, nàng có thể đi theo bên người nàng....

--------------

Ngày đó nơi rừng Tuyệt Tích phong vân đột biến, rất là quái dị. Nàng ở rừng Tuyệt Tích trăm năm, cũng đã gặp rất nhiều dị bảo kỳ vật xuất thế khiến cho thiên địa dị biến, nhưng lại chưa bao giờ như hôm nay làm cho nàng tâm thần bất an như vậy.

Mặc Quân xưa nay bình tĩnh tự kiềm chế, tuy có chút tâm thần bất định, nhưng cũng không chút nào hiển lộ, lẳng lặng ngồi ở trên ghế vuốt nhẹ ly bạch ngọc, không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên ly bạch ngọc trong tay rớt xuống, rơi xuống bàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề. Tay Mặc Quân dừng ở không trung, chỉ chốc lát sau bắt đầu có chút run rẩy.

Nàng cảm giác được triệu hồi đến từ sâu trong linh hồn, là Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc của nàng, làm sao có thể?

Nàng không biết đã bao lâu không cảm nhận được tinh thần của nó dao động. Từ sau lần đại chiến kia, nó đem hồn phách còn sót lại của nàng đến hạ giới trong tuyệt vọng, từ đó không còn tin tức, nếu không phát hiện bản thân bị nó cầm cố ở trong khu vực này, nàng sớm cho rằng nó đã rơi mất.

Nhưng kỳ lạ chính là từ sau khi nàng tu dưỡng ở trong Chuyển Hồn Ngọc tỉnh lại, nó cũng chỉ ràng buộc hồn phách của nàng, nhưng lại chưa bao giờ làm cho nàng cảm giác được sự hiện hữu của nó, càng đừng nói đến thu hồi nó. Hôm nay vì sao vô duyên vô cớ triệu hoán nàng?

Mắt nàng khẽ hạ, môi mỏng khẽ nhếch, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng liêu phiêu trước ngực, đi đến trước cửa giơ tay điểm một cái, hai cửa đá mở ra.

Nhẹ nhàng đi tới cửa động, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc, bầu trời sấm vang chớp giật, nhìn không ra ý tứ hàm xúc trong mắt.

Rũ xuống mí mắt, ngưng thần cảm ứng phương vị của ngọc bội. Giữa lúc chuẩn bị đi qua thì hết thảy âm thanh ầm ĩ đều bị chôn vùi, nếu không phải có bầu trời vẫn khi sáng khi tối nhắc nhở nàng đây là sự thật, nàng sẽ cảm thấy đây là ảo giác của mình.

Lập tức nàng dừng chân, đứng yên tại chỗ, thấy được hết thảy chuyện phát sinh giữa hồng y nữ tử cùng hắc y nhân, trong lúc nhất thời cũng không còn suy nghĩ về chuyện Lang Gia Ngọc.

Nàng lặng lẽ dõi xem tất cả sự việc kia. Lại là phản bội cùng một hồi tàn sát. Tại sao con người luôn phức tạp như vậy? Không ngừng tính toán âm mưu mưu cầu quyền lợi, thật sự có ích sao? Khi hồi ức cũng dài dằng dặc như sinh mệnh, là thảm hại hay là phồn hoa, hay ân oán triền miên, tất cả rồi sẽ bị lãng quên, cuối cùng chỉ còn sót lại cô tịch cùng mờ mịt.

Khi ánh mắt nàng rơi đến trên mặt hồng y nữ tử, đồng tử hơi co lại. Khuôn mặt này xa lạ mà lại quen thuộc, rõ ràng giống nàng như đúc. Trên đời này lại có chuyện trùng hợp thế sao?

Lúc này thanh âm trào phúng mà bi thương của nữ tử truyền đến bên tai. Chân nàng vừa bước ra chậm rãi thu trở về, chậm mất rồi. Quả nhiên thấy hồng y nữ tử ngã trên mặt đất, không còn một tia sinh khí.

Mà hắc y nhân kia chẳng biết tại sao hốt hoảng rời đi, Mặc Quân thật sâu hạ mắt, đi đến bên cạnh nữ tử, kết quả xảy ra dị biến...

Thế nhưng khi đạo sấm sét kia hạ xuống, nàng ngược lại chẳng có cảm xúc gì. Cũng tốt, nếu như tiêu tán cũng coi như giải thoát rồi. Một mình sống ở mảnh rừng này, không thể làm cách nào để rời đi, cũng không thể để người ta phát hiện. Nàng cam chịu cuộc sống cô tịch, nhưng lại không muốn tự kết liễu chính mình uất ức như thế, hơn nữa cũng có người làm nàng không bỏ xuống được. Thời gian vô tận với người khác là đặc ân, nhưng với nàng là hình phạt tàn nhẫn nhất.

Chỉ là sấm sét kia chưa kịp bổ xuống người, nàng đã bị một cỗ đạo lực vô hình kéo vào trong cơ thể nàng kia, nàng lại vô lực phản kháng. Mà đạo sấm sét nọ trực tiếp đánh vào trên người nữ tử, Mặc Quân tự nhiên không cách nào may mắn thoát khỏi, chỉ cảm thấy hồn phách vừa mới bị kéo đau đớn lại tiếp tục bị sấm sét tàn phá, loại thống khổ này suýt chút nữa làm cho nàng không tụ được hồn phách.

Nếu không có Lang Gia Chuyển Hồn Ngọc xuất ra linh lực bảo vệ hồn phách của nàng, nàng sợ đã hồn phi phách tán.

Như thế dưới sự bảo vệ của Lang Gia Chyển Hồn Ngọc, nàng tựa hồ hôn mê hồi lâu mới cùng thân thể này dung hợp.

Khi tỉnh lại, Lang Gia Ngọc đã tự động treo ở bên hông nàng. Đưa mắt nhìn xung quanh đã là một vùng phế tích, cả ngọn núi hoàn toàn không thấy được dáng vẻ xanh tươi um tùm ngày xưa, lại nhìn cơ thể này, y phục trên người rách tả tơi, đã hoàn toàn không giấu được thân thể. Nhìn thân thể không thuộc về mình này Mặc Quân rất là không thích ứng, dù sao nàng đã tồn tại dưới dạng hồn phách gần một trăm năm.

Không đợi nàng nghĩ tiếp, trong kinh mạch liền cảm thấy một hồi đau đớn. Sắc mặt của Mặc Quân trong nháy mắt trắng bệch, thân thể gắng gượng cắn môi không cho tiếng rên phát ra.

Thân thể này là đơn hỏa linh căn, còn nàng là băng linh căn vốn tương khắc. Lúc này hai linh căn đang công kích mãnh liệt nhau ở đan điền. Thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh, nàng tranh thủ lảo đảo trở lại hang động, bày xuống trận pháp, liền hôn mê bất tỉnh, bỏ ra gần một tháng mới đem hỏa linh căn áp chế ở trong góc đan điền. May mà không bị người phát hiện cửa động.

Lúc Thư Khinh Thiển các nàng tiến vào, nàng còn đang trong rừng Tuyệt Tích rèn luyện làm quen với thân thể mới, đột nhiên phát hiện phong ấn nàng hạ đã bị hủy, lập tức cảm thấy không ổn. Vội vã trở lại, vừa vặn cứu Thư Khinh Thiển.


trướctiếp