Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 63: Đến cuối cùng, chúng ta đều chỉ là những quân cờ


trướctiếp

Ngữ khí thanh lãnh của Mặc Quân khiến Nghiêm Thắng sởn cả tóc gáy, trong lòng sợ hãi không thôi, nữ nhân này làm sao sẽ khủng bố như vậy. Sát chiêu của hắn cư nhiên không gây ảnh hưởng gì đến nàng, thậm chí nữ nhân đỡ phía sau lưng nàng đều còn sống rất tốt.

Nhìn vũ khí trong tay nàng đã thu gặt vô số sinh mệnh, hắn cũng không cách nào giữ được kiêu ngạo nữa, còn lại tất cả đều là sợ hãi, "Lão phu, lão phu là trưởng lão Thủy Vân Tông, nếu ngươi giết ta, Thủy Vân Tông sẽ không bỏ qua!"

"Ta sẽ không giết ngươi." Mặc Quân cười lạnh một tiếng, đứng lên quay người sang.

Trái tim của Nghiêm Thắng vừa mới chuẩn bị buông ra, trước mắt nhưng lại lóe lên bạch quang, trường thương của hắn trực tiếp xuyên qua bụng hắn, đan điền trong nháy mắt bị giảo nát tan. Trong một khắc Nghiêm Thắng toàn thân suy sụp, cả người cực kỳ già nua, hắn bị phế rồi! Nghiêm Thắng không chấp nhận được, hắn chưa từng nghĩ tới, hắn không tiếc bất cứ giá nào khi sư diệt tổ đoạt được Phệ hồn thương, cư nhiên sẽ trở thành hung khí phế bỏ chính mìnhh.

Thư Khinh Thiển các nàng cũng không có bao nhiêu phản ứng, các nàng không giết bừa, nhưng cũng không dung thứ cho kẻ ác. Nghiêm Thắng hại các nàng một lần, lại hướng Mặc Quân ra tay tàn nhẫn, các nàng đối hắn sẽ không lưu tình.

Bách Xá nhìn các nàng, đi tới trước mặt Thư Khinh Thiển, cười rất ôn hòa: "Không ngờ lại gặp Thư cô nương ở đây, lúc đó không thể tự mình gặp mặt cô, vẫn luôn có chút thương tiếc, lần này cũng coi như hữu duyên."

Thư Khinh Thiển đối với người này ấn tượng cũng không xấu, cười nhạt nói: "Bách công tử khách khí rồi, lần kia ta chỉ là suy đoán lung tung, khối Bàn Long Ngọc này ta nhận lấy thì ngại." Thế là từ trong túi chứa đồ lấy ra ngọc bội Bàn Long, nhưng động tác không biết vì sao, có chút ngưng trệ.

Bách Xá cũng không tiếp nhận: "Tại hạ đã đưa đi, tuyệt không thu hồi, ta cũng đã bái tế trước vong linh bằng hữu báo cho việc này, cũng coi như thành toàn tưởng niệm của ta, hy vọng Thư cô nương hiểu."

Lời đã nói đến bực này, Thư Khinh Thiển cũng không thể chối từ, trong đầu chợt nghĩ chính mình vì sao lại biết nguyên liệu của loại đàn hương đó, mơ hồ nhớ tới mẫu thân đã từng điều chế qua một loại hương, mùi vị rất tương tự. Chính mình lúc đó tuy không nhớ rõ, nhưng đại khái là mẫu thân quá mức yêu thích, khi còn bé lưu lại hình ảnh cực kỳ sâu sắc, cho nên nàng liền buột miệng đoán như vậy. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, trong lòng Thư Khinh Thiển có chút do dự, nhưng lại không bắt được trọng điểm.

Mặc Quân thấy nàng tựa hồ đang xuất thần, mở miệng nói: "Khinh Thiển, nếu Bách công tử đều nói như vậy, nàng nhận lấy đi."

Thư Khinh Thiển hoàn hồn, nhận lấy ngọc bội Bàn Long, "Đa tạ Bách công tử thịnh tình."

Ánh mắt Bách Xá càng ngày càng nhu hòa, "Thư cô nương gọi ta Bách Xá liền được, kêu Bách công tử ta có chút không quen."

Hạ Tâm Nghiên nhìn thái độ Bách Xá đối Thư Khinh Thiển tựa hồ có hơi đặc biệt, không khỏi có chút cau mày, vừa mới gặp làm sao lại quen thuộc như vậy? Rõ ràng là thấy người sang bắt quàng làm họ.

Thư Khinh Thiển không biết làm sao từ chối, cũng chỉ có thể gật đầu.

"Sắc trời cũng không còn sớm, Bách công tử tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc, chúng ta xin cáo từ trước." Mặc Quân không vẻ mặt gì, lôi kéo Thư Khinh Thiển vào phòng.

Bách Xá đối Mặc Quân xưng hô cũng không biểu thị gì, nhẹ nhàng gật đầu, mà bên kia mấy người Văn Hiên cũng lần lượt về phòng.

Trở lại trong phòng, trên mặt Mặc Quân như trước không bao nhiêu cảm xúc, Thư Khinh Thiển tự nhiên nhìn ra tâm tình nàng không tốt, đang muốn mở miệng, Mặc Quân lại lên tiếng nói: "Vừa rồi nàng làm sao vậy?"

Thư Khinh Thiển ngược lại không kịp phản ứng, sau đó mới từ bên trong túi trữ vật lấy ra một khối đồ vật, "Nàng nhìn đi."

Mặc Quân nhận ra đây là gương đồng do Hồng Loan đưa, mặt trên dính chút vết máu, lường trước là do không cẩn thận nhiễm phải. Nơi dính máu toát ra ánh sáng trắng nhu hòa, hơn nữa chất liệu hoa văn đều phát sinh biến hóa, nơi cũ nát ban đầu xuất hiện một kim văn chạm khắc tinh xảo, có chút tương tự với phù văn ấn vàng. Chỉ là vết máu không lớn, không phải rất rõ ràng, nhưng mơ hồ đang khuếch đại.

Mặc Quân gọi Lang Gia, Lang Gia từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy hai người, "Làm sao..."

Lời còn chưa dứt, nàng cả người đều sửng sốt, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm gương kia, cuối cùng khóe môi run cầm cập, nước mắt đều chảy xuống.

Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển có chút giật mình, không hiểu Lang Gia vì sao kích động như thế.

Lang Gia mang theo hai người trực tiếp tiến vào bên trong ngọc, cầm lấy tấm gương trong tay Thư Khinh Thiển, tỉ mỉ vuốt nhẹ, tựa hồ nhìn thấy bằng hữu khiến nàng vô cùng quyến luyến.

Lang Gia bình phục tâm tình, nghẹn tiếng nói: "Đây là bạn đồng hành ngày xưa của ta, Yên Nguyệt Thần Kính! Vạn năm trước chúng ta có chung một vị chủ nhân, cũng chính là vị Băng Hỏa linh căn mà ta từng nhắc. Ngài rèn đúc bốn chúng ta, mang theo chúng ta lang bạt thiên hạ, uy chấn toàn bộ Tu Chân giới. Cuối cùng ngài theo một vị khác đồng quy vu tận, mà bốn chúng ta lúc đó bị trọng thương thất tán, ta nhờ cơ duyên mà gặp được đời sau của chủ nhân, lưu lại Mặc gia. Nhưng vẫn không cách nào tu thành khí linh, cũng không cách nào tìm lại đồng bạn."


trướctiếp