Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 23: Tái kiến Uẩn Nhi


trướctiếp

Liên tiếp mấy ngày Thư Khinh Thiển đều ở bên người Mặc Quân, uy nàng uống chút Linh dịch, Nguyên Thần Quả. Chỉ cần không rời đi liền ở bên tai Mặc Quân nói chuyện, cổ họng ách rồi, dùng linh khí điều dưỡng một chút lại nói tiếp những chuyện đã xảy ra gần đây.

Mặc Quân đã mê man suốt bốn ngày, biết nàng thích sạch sẽ, lại không thể để những người khác chạm nàng, tuy rằng vô cùng thẹn thùng, nhưng Thư Khinh Thiển mỗi ngày đều kiên trì lau thân thể cho nàng, trên người Mặc Quân luôn có cỗ mùi thơm sâu thẳm dễ ngửi, như tuyết liên nở rộ từ băng tuyết, lạnh lẽo thanh nhã, u nhiên tinh khiết. Mà hương thơm này dưới nhiệt khí bốc lên càng thêm ngào ngạt ôn huân, nhượng Thư Khinh Thiển mê say, có chút không cẩn thận liền chạm đến da thịt mịn màng mềm mại, để nàng mặt đỏ tới mang tai, tim đập như trống lôi.

Dốc hết sức vì Mặc Quân đổi hảo quần áo, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mơ hồ nghe thấy Hạ Tâm Nghiên đang cùng ai nói chuyện, người kia tiếng nói trong trẻo thanh khiết, nghe tới rất quen thuộc, tựa hồ là Văn Uẩn Nhi.

Thư Khinh Thiển vội vã mở cửa phòng, lập tức một bóng người màu vàng vọt tới, cấp thiết kéo lại cánh tay nàng, vui vẻ nói: "Thư tỷ tỷ, từ khi tách ra, muội vẫn thật lo lắng cho các tỷ, mấy ngày trước Tâm Nghiên tỷ phái người thông báo, muội mới biết được." Nhíu nhíu mày lại nói tiếp: "Muội vốn là muốn lập tức chạy tới gặp tỷ, nhưng sư phụ không cho, muội phí hết tâm tư mới đến được đây. Văn Hiên bế quan rồi, huynh ấy nhờ muội hướng về tỷ vấn an. Hai tỷ thế nào, trên đường gặp phải nguy hiểm gì? Tỷ đã tìm được thứ mình muốn chưa?"

Thư Khinh Thiển trong lòng ấm áp, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn muội, chúng ta hiện tại không phải hảo hảo sao? Đồ vật tỷ cũng tìm thấy rồi, chỉ là muội chẳng lẽ lại gạt sư phụ muội, âm thầm xuống núi?"

Văn Uẩn Nhi le lưỡi một cái rất là đáng yêu nói: "Hì hì, không gạt được tỷ, bất quá có Văn Hiên ở nhà, không có chuyện gì."

Văn Uẩn Nhi vừa gặp Thư Khinh Thiển liền như tiếng pháo liên hồi, vô cùng kích động, để Hạ Tâm Nghiên ở một bên có chút bất mãn, muội ấy gặp mình cũng không vui mừng đến vậy, đối xử quá khác biệt rồi.

Hạ đại tiểu thư biểu thị một viên pha lê tâm đều nhanh vỡ vụn, liền đi qua kéo lấy Văn Uẩn Nhi: "Tiểu Uẩn Nhi, Khinh Thiển mấy hôm nay vẫn luôn chăm sóc người, muội có chuyện gì hỏi ta liền được, không nên quấy rầy nàng."

"Thư tỷ tỷ, chính là đang chăm sóc ai vậy? Người nhà của tỷ sao?" Văn Uẩn Nhi hiếu kỳ hỏi.

"Không phải, là chúng ta đi Rừng Tuyệt Tích gặp được một bằng hữu tốt." Hạ Tâm Nghiên đáp.

"Muội có thể đi nhìn nhìn không? Nàng bị thương rồi sao?"

Thư Khinh Thiển gật gật đầu, Văn Uẩn Nhi đi theo ở sau lưng nàng, khi nhìn thấy nữ tử nằm trên gường, Văn Uẩn Nhi hút một hơi khí, con mắt đều nhìn đơ ra rồi, thật xinh đẹp! So với Thư tỷ tỷ còn đẹp, người tu chân tuy lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng dung mạo như vậy thoát trần tuyệt tục, Văn Uẩn Nhi còn chưa gặp qua.

Hạ Tâm Nghiên thấy Văn Uẩn Nhi một mặt si dạng nhìn Mặc Quân, càng là phiền muộn, lẽ nào Tiểu Uẩn Nhi lại trọng sắc đẹp, được rồi, nàng tự nhận chính mình dung mạo không thể so Mặc Quân kém, bất quá, cũng chỉ là kém một chút xíu, làm sao Uẩn Nhi liền đối mình không nhiều thân thiện?

Nhưng trời đất chứng giám, Văn Uẩn Nhi làm sao có khả năng đối Hạ Tâm Nghiên thân thiện, trước Hạ đại tiểu thư một đường trêu chọc người ta, Văn Uẩn Nhi nhìn thấy nàng đều muốn tiến lên đánh một trận, nói gì đến vui mừng thân thiện.

"Tiểu Uẩn Nhi, đừng nhìn nữa, nước bọt đều chảy ra rồi, nên xoa một chút!" Hạ Tâm Nghiên vung lên nàng khuôn mặt tươi cười, vô cùng nhu mị nói.

Văn Uẩn Nhi vội vã thu tầm mắt lại lau lau khoé miệng, kết quả phát hiện không có thứ gì, Hạ Tâm Nghiên ở một bên cười đến run rẩy cả người, làm cho Văn Uẩn Nhi không khỏi vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mạnh mẽ trừng mắt nàng.


trướctiếp