Kỳ Dao Lục

Chương 8: Bế quan


trướctiếp

Nửa năm sau, Lục Tuyết Kỳ chỉ ở trong đình viện trên Tiểu Trúc phong luyện tập kiếm pháp, tư thế tự nhiên, thân pháp nhanh nhẹn, duy chỉ có cánh tay phải cầm kiếm là có chút gượng gạo, dễ thấy là không đủ sức lực. Lục Tuyết Kỳ cau mày, cố gắng xoay người, xuất ra một chiêu kiếm hoa, nhưng kiếm của nàng mới xoay được một nửa đã bất ngờ rơi xuống đất.

Lục Tuyết Kỳ không vui nhìn cánh tay phải của mình, nắm chặt lòng bàn tay, nhưng chỉ có thể hơi cuộn lại, bất kể nàng có gắng gượng dùng sức thế nào, cũng không thể siết chặt bàn tay lại được, đây chính là hậu quả của việc lúc trước cưỡng ép bản thân thi triển Ngự Lôi Chân Quyết, Lục Tuyết Kỳ nhìn xuống, trầm mặc đứng yên tại chỗ, chợt cảm thấy mắt phải của mình hơi nóng, nàng đưa tay lên che đi, cảm giác nóng rực giống như giọt nước mắt khi ấy vậy, Dao Dao...

"Tiểu Kỳ?" Văn Mẫn đi tới đình viện thấy Lục Tuyết Kỳ đang đứng ngây ra, nàng tiến đến lo lắng gọi.

Lục Tuyết Kỳ nghe thấy tiếng gọi tiểu Kỳ, cả người khựng lại, nàng buông thõng tay phải, cúi xuống dùng tay trái nhặt thay kiếm trên mặt đất lên, quay lưng về phía Văn Mẫn, trầm giọng nói: "Sư tỷ..."

"Ừ?" Văn Mẫn bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, đợi nàng nói tiếp.

"Sau này đừng gọi muội bằng cái tên đấy nữa." Văn Mẫn vẻ mặt băn khoăn nhìn Lục Tuyết Kỳ, chuẩn bị hỏi thì Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, bảo, "Bởi vì tiểu Kỳ đã chết từ nửa năm trước rồi..." không sai, tiểu Kỳ khi đó đã rơi cùng Dao Dao xuống dưới vách núi, nàng bây giờ chỉ là Lục Tuyết Kỳ, mộtđệ tử Thanh Vân mà thôi.

Văn Mẫn nhìn bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, không khỏi thở dài, kể từ khi tỉnh lại từ nửa năm trước, tiểu Kỳ sư muội chưa từng cười lấy một lần, muội ấy bây giờ lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, xa lánh người khác, ngay cả nói cũng kiệm lời, Văn Mẫn thấy vậy cũng đau lòng, đến lúc nào sư muội mới có thể trở lại như trước kia?

Tăng Thư Thư trốn ở bên ngoài đình viện cách đó không xa, hiển nhiên cũng nghe thấy lời Lục Tuyết Kỳ nói, cậu ta đến đây để thăm Lục Tuyết Kỳ. Suốt nửa năm qua Lục Tuyết Kỳ thay đổi như thế nào cậu đều nhìn thấy hết cả, trong thâm tâm cậu ta vẫn luôn vô cùng áy náy, nếu không phải do cậu một mực kéo Lục Tuyết Kỳ hạ sơn, Lục Tuyết Kỳ cũng sẽ không bị thương mà thành ra như bây giờ.

Cậu thấy Lục Tuyết Kỳ rời khỏi đình viện bèn vội vã chạy lên trước gọi: "Tiểu Kỳ... sư muội?"

Lục Tuyết Kỳ vẫn không ngừng bước, Tăng Thư Thư vội chữa lại: "Tuyết Kỳ!"

Lục Tuyết Kỳ lúc này mới dừng bước, quay đầu lại nhìn, Tăng Thư Thư dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Tuyết Kỳ, lộ vẻ bất an, cậu ta cúi đầu ân hận nói: "Tuyết Kỳ, xin lỗi muội, nếu không phải do ta..."

"Không phải là lỗi của huynh," Lục Tuyết Kỳ quay đi, mắt nhìn về nơi xa xăm, "Nếu không nhờ huynh, có lẽ ta cũng không được gặp muội ấy..." chỉ không ngờ rằng đó là lần gặp lại cuối cùng.

"Nàng (Hắn)?" Tăng Thư Thư ngẩng đầu nghi hoặc nói, "Tuyết Kỳ, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao muội lại giao thủ với Ma Giáo?" Tuyết Kỳ nói muội ấy sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, khiến Tuyết Kỳ không thể không xuất thủ?

"Thư Thư..." Lục Tuyết Kỳ quay lại im lặng nhìn cậu, Tăng Thư Thư sửng sốt, dừng lại không nói tiếp những câu định hỏi, cậu nhìn ra Lục Tuyết Kỳ không muốn nói, cũng nhìn ra bi thương trong mắt Tuyết Kỳ, cậu không khỏi bước lên một bước, muốn an ủi Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ lúc ấy lại nói, "Ta còn có việc phải tìm sư phụ." Nàng gật đầu ra hiệu với Tăng Thư Thư xong liền quay người rời đi.

"Ôi..." Tăng Thư Thư nhìn bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, hai vai rũ xuống đầy thất vọng, nhìn cái cây trong đình viện, nửa năm trước cậu thường trốn trên cây, lén nhìn Lục Tuyết Kỳ luyện kiếm, mà lúc nào cậu cũng bị Tuyết Kỳ đánh rơi xuống đất, hiện tại sợ là không còn quãng thời gian như vậy nữa.

Thủy Nguyệt đang ngồi trong đại sảnh cùng môn hạ đệ tử trao đổi công việc trong môn, khóe mắt liếc thấy Lục Tuyết Kỳ bước tới, bà phất phất tay, ra hiệu cho nữ đệ tử kia lui xuống trước. Nữ đệ tử hiểu ý, chắp tay cáo lui, lúc đi ngang qua Lục Tuyết Kỳ, ngầm cười một cái với nàng, Lục Tuyết Kỳ gật đầu rồi bước thẳng tới trước Thủy Nguyệt, sau đó đột nhiên quỳ xuống.

Thủy Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, "Tuyết Kỳ, con?"

"Sư phụ, đệ tử thỉnh cầu sư phụ cho phép con ra phía sau núi bế quan tu luyện." Lục Tuyết Kỳ thẳng lưng, chắp tay kiên quyết nói.


trướctiếp