Kỳ Dao Lục

Chương 7: Trọng thương


trướctiếp

"Thần Kiếm Ngự Lôi là một trong các kỹ thuật trấn sơn của Thanh Vân môn, dùng thân thể phàm nhân để dẫn phát uy lực vĩ đại của trời đất, khi thi triển cần thông qua thần binh tự động bao phủ một lớp bảo vệ vô hình xung quanh người, tụ thiên lôi vào trong thần binh, uy lực cực kỳ lớn, không phải là cấp độ phàm nhân có thể đạt được" Thủy Nguyệt cầm lấy bộ sách Lục Tuyết Kỳ đưa lên, giảng giải, "Vì vậy, Tuyết Kỳ, khi tu vi của con đạt tới một trình độ nhất định, vi sư sẽ tặng cho con một thanh thần binh sắc bén, đến lúc đó con sẽ được tập lại Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, nhưng trước đó tuyệt đối không được tự tiện sử dụng thuật này, đã hiểu chưa?"

"Cho dù có sư phụ bên cạnh, cũng không được ạ?" Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu băn khoăn, đúng là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết rất khó luyện, khẩu quyết và kỹ xảo nàng đã thuộc lòng từ lâu, nhưng vẫn chưa bao giờ dẫn phát được thiên lôi, sư phụ bảo tu vi của nàng chưa đủ, hơn nữa còn không có thần binh nên vẫn chưa thể dẫn phát, tuy nàng hơi thất vọng nhưng không hề nản chí, xem ra phải đề thăng tu vi của mình lên.

Thủy Nguyệt kiên quyết: "Không thể! Thanh kiếm trong tay con chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không chịu nổi uy lực của thiên lôi, hơn nữa với tu vi hiện tại của con mà tự tiện dẫn phát, nếu thành công, con chắc chắn không chịu nổi, nhẹ thì trọng thương, mất hết tu vi, nặng thì khó giữ được tính mạng!" Đứa trẻ này tư chất thông minh, trong thời gian ngắn đã học được pháp thuật của Thanh Vân môn, dù không định dạy Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết cho con bé sớm như vậy, nhưng nó lại tình cờ tìm thấy thuật này ở Tàng Thư các, nhất định xin được luyện. Thà rằng luyện dưới sự giám sát của mình còn hơn để nó lén luyện, vạn nhất xảy ra chuyện gì, mình cũng có thể ngăn cản, cho dù con bé chưa từng một lần thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết thành công.

Nhìn dị tượng trên bầu trời lúc đó, Thủy Nguyệt cau mày, tự nhiên có dự cảm không lành, Tăng Thúc Thường ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết? Là ai vậy?" Số người trong môn có thể thi triển thuật này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thủy Nguyệt cùng Tăng Thúc Thường sau khi nghe được thông tin từ Tăng Thư Thư bèn vội vã chạy xuống dưới chân núi, trên đường đi thấy dấu hiệu thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, hai người liếc mắt nhìn nhau, tức thì tăng tốc hơn nữa.

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy toàn thân tê dại, nhất là tay phải, cả cánh tay co rút từng cơn, vô cùng đau đớn, cảm giác tê dại mơ hồ từ cánh tay từ từ lan lên trên, mà đầu óc nàng cũng bắt đầu u mê, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Những lời sư phụ dặn dò như văng vẳng bên tai, nàng biết mình đã làm trái mệnh lệnh sư phụ, nhưng nàng không hối hận, để cứu Dao Dao, dù phải dùng phương pháp gì, nàng cũng chấp nhận.

Khi Niên lão đại còn ngơ ngác, Lục Tuyết Kỳ gắng gượng đứng dậy, rút kiếm cố gắng vung lên, sấm sét từ thanh kiếm bắn ra đánh thẳng vào ngực Niên lão đại, Niên lão đại đau đớn, lùi về phía sau mấy bước, ôm ngực ho khan, đồng thời cũng buông Bích Dao ra. Hắn kinh ngạc nhìn Lục Tuyết Kỳ, sao có thể như thế? Chỉ là một đứa trẻ trên dưới 10 tuổi mà đã biết thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết? Hắn đã bất cẩn rồi, mặc dù tu vi không đủ, nhưng đòn đó cũng khiến hắn tổn thương nguyên khí nặng nề, xem ra không thể giữ lại con nhãi này, bằng không lúc nó trưởng thành, ắt sẽ trở thành chướng ngại vật cản trở Ma Giáo thống nhất thiên hạ!

Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao ngã xuống đất bèn kéo cơ thể trĩu nặng nhích từng bước về phía cô bé, kiếm trong tay không chịu nổi uy lực của thiên lôi đã vỡ tan thành từng mảnh, nhưng nàng không hề hay biết bởi cánh tay cầm kiếm đã mất hết cảm giác bởi nỗi đau.

Bích Dao thấy tiểu Kỳ bước đi lảo đảo, biết nàng đã thi triển pháp thuật vượt quá sức chịu đựng của mình, cô bé vội đứng dậy, muốn chạy tới lại thấy Niên lão đại đang tập trung hắc khí vào lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tiểu Kỳ, liền vội quay ngược lại.

Niên lão đại hoan hỉ trong lòng, "Hừ, ta vốn không định giết ngươi, là tự ngươi tìm chỗ chết!" Nói đoạn vung tay đánh ma khí về phía Lục Tuyết Kỳ, bất thình lình một người lao ra đâm thẳng vào Niên lão đại, khiến đòn hắn đánh ra bị chệch hướng, sượt qua tóc Lục Tuyết Kỳ, chỉ làm rụng vài sợi.

Nếu bị đánh trúng, tiểu Kỳ chắc chắn sẽ phải chết, hiện tiểu Kỳ không còn sức lực đánh trả, ngay cả đứng cũng không vững, Bích Dao nghĩ vậy, bất chấp đau đớn, bất chấp cả việc bản thân lại rơi vào tay Niên lão đại.

"Khốn kiếp!" Niên lão đại nhận ra kẻ lao vào mình chính là Bích Dao, hắn tóm chặt lấy áo Bích Dao, gầm lên, "Đã muốn chết như thế, thì ta sẽ cho ngươi đi gặp mẹ!" Rồi ném thẳng Bích Dao xuống vách đá.

Lục Tuyết Kỳ trừng mắt, trong phút chốc cơ thể không hề cảm thấy đau đớn, trong mắt nàng chỉ còn hình ảnh Bích Dao đang chầm chậm rơi xuống vách đá. Không biết lấy sức lực từ đâu, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên như một cơn gió phi xuống dưới, lúc này nàng chỉ muốn nắm lấy Dao Dao, chỉ thế mà thôi.

Niên lão đại quay lại đã thấy Lục Tuyết Kỳ nhảy xuống dưới theo Bích Dao, hắn cười lạnh, "Xem ra không cần ta phải tốn nhiều công sức." Chợt cảm thấy áp lực mạnh mẽ đang tiến đến rất gần, Niên lão đại thầm tự nhủ không xong, nhất định là đã kinh động đến trưởng lão trong Thanh Vân môn, nơi này không nên ở lâu, Niên lão đại hóa thành một luồng hắc khí, lập tức biến mất.

Bích Dao cảm nhận thân thể mình đang rơi xuống giữa không trung, cô bé nghe thấy tiếng gió rít, đồng thời cũng nghe thấy tiếng tiểu Kỳ văng vẳng bên tai, thậm chí càng ngày càng gần, cô bé mở mắt, nhận ra đúng là tiểu Kỳ. Chỉ thấy khắp người nàng đầy thương tích, đặc biệt ở cánh tay phải, chỉ nhìn qua đã biết là bị thương rất nặng, trên mặt dường như vẫn có thể thấy ánh sét còn lưu lại, nhưng tỷ ấy vẫn không ngừng gọi tên mình, mặc kệ thương tích trên người, tay trái với ra cố gắng nắm lấy mình, Bích Dao cảm động trong lòng, tiểu Kỳ, tại sao tỷ lại nhảy theo ta.

Lục Tuyết Kỳ nghe tiếng gió gào thét bên tai, thấy Dao Dao đã ở ngay trước mắt, nàng không ngừng gọi, "Dao Dao! Dao Dao!"

"Tiểu Kỳ, tỷ thật là ngốc, tại sao lại nhảy xuống" Bích Dao hai mắt nhòe lệ nói.

"Dao Dao, muội mau nắm lấy tay ta, nhanh lên!" Lục Tuyết Kỳ lo lắng nói.

Nhìn cánh tay trước mặt bê bết máu, Bích Dao cũng giơ tay lên, khoảng cách với đầu ngón tay tiểu Kỳ càng lúc càng được thu ngắn lại. Chợt cô bé nhớ lại một câu mẹ từng nói, để đưa tay ra thì chỉ cần một khoảng khắc, nhưng để dắt tay thì lại cần cả một đời, cô bé không hiểu câu đó có hàm ý gì, cũng không hiểu tại sao lại nghĩ đến những lời ấy, đông thời hình ảnh tiểu Kỳ lúc này cũng in sâu vào trong trái tim cô.

Một khắc ngón tay hai người chạm vào nhau, cả hai cùng nhìn nhau cười, họ cảm thấy hi vọng, tựa như chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là sẽ bắt được người kia, cả hai cùng nghĩ như thế. Nhưng chính lúc đó, một luồng bạch quang bất ngờ xuất hiện, ôm lấy ngang hông Lục Tuyết Kỳ bất chợt kéo nàng đi, hai người cứ như vậy nhìn đối phương cách càng lúc càng xa, càng lúc càng xa...

Bích Dao nhắm hai mắt lại, giọt lệ nơi khóe mắt hòa vào gió, tiểu Kỳ, chỉ cần tỷ tiếp tục được sống, là tốt rồi... Lục Tuyết Kỳ hốt hoảng nhìn Bích Dao càng ngày càng rời xa mình.

"Dao Dao!!!" Lục Tuyết Kỳ gọi to.


trướctiếp