Kỳ Dao Lục

Chương 30: Trận Pháp Trừ Tà


trướctiếp

Ánh sáng buổi sớm trải trên mặt đất một tầng ánh vàng, một tia nắng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, khiến người đang trong mộng khẽ cau mày, ngay lúc đó một bàn tay đưa ra, che đi ánh sáng khiến cô gái kia cau mày, chân mày người kia liền dãn ra, không biết nằm mơ thấy cái gì mà miệng mỉm cười, trở mình ngủ tiếp, còn nói mê, "Tiểu Kỳ..."

Lục Tuyết Kỳ đang nằm nghiêng người, khóe miệng cũng nhếch lên, thấy Bích Dao quay sang đối diện mình, rất đáng yêu, cánh tay đang che nắng cho nàng bất giác hạ xuống, chọc chọc gương mặt nàng. Bích Dao không hề cảm nhận được, vẫn ngủ say như cũ, Lục Tuyết Kỳ vốn định tiếp tục nhìn, nhưng nghĩ có người đến, nàng không thể để cho người khác thấy bộ dạng Bích Dao lúc này, bèn đứng dậy mặc áo, hạ màn che trên giường xuống, rồi chậm rãi sửa sang lại y phục.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Tuyết Kỳ ngước lên thì thấy Văn Mẫn đi tới, Văn Mẫn vừa nhìn thấy nàng liền kinh hỉ chạy lại, "Sư muội, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi!"

Lục Tuyết Kỳ gật đầu, Văn Mẫn lắc đầu thở dài nói: "Muội không biết đấy chứ, muội hôn mê đã nửa tháng rồi, sư phụ cùng các sư muội ai cũng lo phát ốm, nhất là Thu sư muội, muội ấy ngày nào cũng ngồi cạnh giường trông chừng muội, ta nói muội ấy ra ngoài sưởi nắng cũng không chịu đi, chà, lát nữa muội nhớ nói với muội ấy một câu, sao có thể coi nhẹ sức khỏe của mình như thế chứ, Tiểu Trúc phong cũng không phải chỉ có một mình muội ấy, còn có chúng ta nữa mà..."

Lục Tuyết Kỳ nghe Văn Mẫn cằn nhằn không dứt, trong lòng chợt thấy ấm áp, quay sang nhìn về phía người đang nằm trên giường, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Văn Mẫn đang thấy khó hiểu, "Mà, Thu sư muội đâu? Muội ấy không phải là một bước cũng không rời muội hay sao?" Văn Mẫn nhìn xung quanh, không thấy Thu Tư đâu, bỗng thấy kỳ lạ, vừa quay sang thì thấy Lục Tuyết Kỳ đang nhìn về phía chiếc giường mỉm cười. Mỉm cười?! Văn Mẫn giật thót, đây là lần đầu tiên thấy sư muội cười ôn nhu đến như thế, dĩ nhiên là tính hồi muội ấy còn nhỏ.

"Sư muội, rất lâu rồi ta mới thấy muội cười đấy," Văn Mẫn bước tới bước lui trước mặt Lục Tuyết Kỳ, "Quả nhiên là cười vẫn xinh hơn."

Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Ừm." Phản ứng quá lạnh nhạt, Văn Mẫn không khỏi nhụt chí, chỉ tò mò ngó ra sau lưng Lục Tuyết Kỳ, đúng là ban nãy sư muội nhìn về chỗ cái giường mà. Cảnh tượng nhìn thấy càng khiến nàng kinh ngạc, Văn Mẫn chỉ vào người đang nằm trên giường, kinh hãi nói với Lục Tuyết Kỳ, "Sư muội, trên giường muội có người."

"Ta biết rồi." Lục Tuyết Kỳ không hiểu tại sao Văn Mẫn lại ngạc nhiên đến thế, để tránh tỷ ấy đánh thức Dao Dao, nên dẫn tỷ ấy ra ngoài thì hơn, Lục Tuyết Kỳ trong đầu nghĩ vậy.

Văn Mẫn kinh ngạc đến ngã ngửa, sư muội biết trên giường mình có người, nói vậy tối qua sư muội đã cùng người này...

Lục Tuyết Kỳ không đế ý Văn Mẫn nghĩ thế nào, "Sư tỷ, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp." Nói xong liền bước tới cửa chờ nàng.

Rõ ràng là có ý tiễn khách, nàng còn có thể không nhận ra sao, Văn Mẫn rất muốn lao tới giường xem người kia rốt cuộc là ai? Nhưng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ đang dán chặt lên lưng mình, bèn tự nhủ thôi bỏ đi, rồi ngoan ngoãn bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, nàng liền ngoái lại nhìn một cái, cũng chỉ thấy nửa người, hơn nữa còn là phía sau.

Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ xoay người, Văn Mẫn vẫn đi theo nàng, nàng vốn định sẽ xuống bếp làm cho Dao Dao chút đồ ăn, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến Văn Mẫn phát hiện ra có điều bất thường hay sao.

"Sư tỷ, tỷ muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Lục Tuyết Kỳ khẽ thở dài.

Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, dáng vẻ hóng chuyện sát lại gần, "Sư muội, người nằm trên giường muội là ai vậy?"

"Còn có thể là ai?" Lục Tuyết Kỳ hỏi ngược lại, tựa như nàng vừa hỏi một câu rất hiển nhiên.

Mặt Văn Mẫn tràn đầy vẻ nghi ngờ, thấy ánh mắt tỷ-đã-biết-rồi-còn-cố-hỏi của Lục Tuyết Kỳ, chợt nghĩ đến một người, "Thu... sư muội?"

"Nếu không thì là ai?" Lục Tuyết Kỳ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Văn Mẫn, bèn giải thích, "Ta thấy muội ấy đã lâu không được ngủ, nên đã bảo muội ấy lên giường ta nằm nghỉ một lát."

"À," Văn Mẫn gật đầu, "Cũng phải, ta nói này, sư muội, Thu sư muội quả thật là không hề để ý gì đến sức khỏe mình, muội nên nhắc nhở một chút, để muội ấy quý trọng chính mình, nếu không sớm muộn muội ấy cũng sẽ gục ra đấy mất."

Lục Tuyết Kỳ hiểu Văn Mẫn chỉ là vì lo lắng cho Dao Dao nên mới nói vậy, trong lòng thấy ấm áp, bèn gật đầu, "Ta biết rồi, sư tỷ." Sau đó yên lặng nhìn nàng, dáng vẻ tỷ-còn-có-việc-gì-sao.

Văn Mẫn cuối cùng cũng chịu thua, "Ai chà, sư muội, muội có thể đừng có lãnh đạm như vậy được không, các sư muội lúc gặp mặt lúc nào cũng phải..." Thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn giữ nguyên nét mặt cũ, đành thức thời nói, "Thôi được rồi, muội cũng đã tỉnh rồi, ta đi báo cáo với sư phụ đây."

Lục Tuyết Kỳ nhìn theo Văn Mẫn đến khi khuất hẳn mới quay người đi về hướng nhà bếp.

Bích Dao mơ màng mở mắt ra, sờ tay sang bên cạnh thì nhận thấy nơi đó đã không còn chút hơi ấm nào, giống như sự ấm áp tối qua chỉ là ảo giác của nàng vậy. Bích Dao cả kinh, ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, đây đúng là phòng tiểu Kỳ, nhưng tiểu Kỳ đâu rồi?

Đang suy nghĩ, chợt cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tuyết Kỳ bê một chiếc khay vào, thấy Bích Dao đã tỉnh dậy bèn đóng cửa lại, bước thẳng tới bên giường.

"Muội tỉnh rồi à?" Lục Tuyết Kỳ để cái khay xuống, đưa tay lên sửa sang lại y phục cho Bích Dao. . Т????a????g‎ gì‎ ????à‎ ha????‎ ha????‎ ????hế‎ ﹟‎ Т‎ ????‎ ù‎ ????‎ Т‎ ????‎ u‎ ????‎ ệ‎ ????.????????‎ ‎ ﹟

Bích Dao nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ liền vui vẻ gọi: "Tiểu Kỳ..." Giọng nói còn chút khàn khàn lúc vừa tỉnh dậy.

"Ừ." Lục Tuyết Kỳ đáp lại.

"Ban nãy vừa tỉnh dậy không thấy tỷ đâu, làm muội giật thót cả tim." Bích Dao cười, vô tình nói.

Động tác của Lục Tuyết Kỳ chợt khựng lại, nàng ngước lên nhìn Bích Dao, "Sau này ta sẽ không bỏ muội lại như vậy nữa."

"Ừ!" Bích Dao cười toe toét, khiến Lục Tuyết Kỳ bất giác cũng bị ảnh hưởng, Bích Dao chợt ra, liền đưa tay lên chạm vào mắt phải Lục Tuyết Kỳ, "Chỗ này còn đau không?"

Lục Tuyết Kỳ khẽ lắc đầu, "Đã hết đâu rồi, trừ được Tâm ma, chỗ này sẽ không thấy đau nữa." Lục Tuyết Kỳ kéo tay Bích Dao xuống để lên mặt mình, dịu dàng nhìn nàng, "Muội yên tâm, Dao Dao, ta không sao hết."

"Ừ, tiểu Kỳ..." Bích Dao khẽ dựa vào người Lục Tuyết Kỳ, nhắm mắt hưởng thụ quãng thời gian hai người ở bên nhau. Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Bích Dao, cùng nàng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Lát sau, Lục Tuyết Kỳ liếc thấy chiếc khay để bên cạnh, chợt nhớ ra Bích Dao vẫn chưa ăn sáng, liền đưa bát đũa cho nàng, "Dao Dao, muội lại đây ăn chút gì đi."

Bích Dao nhìn bát mỳ nóng hổi trước mặt bèn đưa tay ra nhận lấy, đang chuẩn bị nếm thì thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn đang nhìn mình, thậm chí còn có vẻ hơi hồi hộp. Bích Dao nghĩ thầm trong bụng, sao cảnh tượng này lại quen thế nhỉ? Nàng nhớ lại trước kia lúc làm bánh ngọt cho tiểu Kỳ. bản thân cũng nhìn nàng không chớp mắt, lo lắng không biết mình làm có hợp khẩu vị tiểu Kỳ không. Nghĩ vậy, Bích Dao cúi xuống nhìn bát mỳ trên tay, cảm động mà chậm rãi thưởng thức.

Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao ăn rất chậm, nghĩ rằng hay là không hợp khẩu vị nàng, "Dao Dao, có phải ăn không ngon không?"

Bích Dao nuốt mấy sợi mỳ trong miệng xuống, mắt đảo sang, gật đầu, "Ừ, không tin tỷ nếm thử xem?" Dứt lời liền gắp mỳ đút cho Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ thật sự nghĩ mỳ không ngon, lúc ăn thử thấy hình như hơi nhạt, "Dao Dao, muội không ăn được thì đừng ăn, ta lại..." Ngẩng lên thấy nụ cười đắc ý của Bích Dao, mới nhận ra mình bị lừa, nàng bối rối nhìn Bích Dao.

Bích Dao cười khanh khách, "Muội thấy ăn khá được đấy chứ, muội đoán tiểu Kỳ chắc cũng chưa ăn, nên mới muốn tỷ nếm thử," Nàng nhìn bát mỳ, nói, "Hay là chúng ta cùng ăn đi?"

Lục Tuyết Kỳ mỉm cười đưa bát cho Bích Dao, "Ta chỉ làm một bát, Dao Dao cứ ăn đi."


trướctiếp