Kỳ Dao Lục

Chương 25: Khai mạc


trướctiếp

Thông Thiên phong trên Thanh Vân, một con Thủy Kỳ Lân toàn thân xanh biếc ở trên không trung giận dữ lao tới, còn hai người đang đứng chặn đường nó là Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư, hai nàng cố gắng áp chế Linh Tôn, nhưng hiện tại đã sắp đến cực hạn, mồ hôi không ngừng túa ra, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó, Chưởng môn chân nhân bỗng từ trên trời bay xuống, chắn giữa hai người Lục Tuyết Kỳ và Linh Tôn, ông vung hai tay, tung nội lực chống lại linh lực đang bùng nổ của Linh Tôn, khiến Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư cùng cảm thấy áp lực trên người tụt giảm, ngay sau đó lập tức hạ xuống.

Sau khi đứng xuống đất, Thu Tư vội vàng bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, kéo tay nàng, "Lục sư tỷ, tỷ không sao chứ?"

Vì Thu Tư bước tới gần Lục Tuyết Kỳ nên mùi hương càng trở nên rõ ràng, trong mắt Lục Tuyết Kỳ thoáng chút kinh ngạc, nét mặt cứng lại nhìn Thu Tư.

"Lục sư tỷ?" Thu Tư không hiểu Lục Tuyết Kỳ đang làm gì, tại sao lại nhìn mình như thế, cứ như muốn nhìn thấu nàng vậy, nàng không khỏi nhìn lảng sang chỗ khác, có chút chột dạ.

Đạo Huyền thấy hai đệ tử đã an toàn hạ xuống, liền tập trung vào việc khống chế Linh Tôn, một lát sau, Linh Tôn trở lại bình thường, liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm xong quay đi, biến mất vào hồ nước, bầu trời cũng trở nên quang đãng.

Đạo Huyền chắp hai tay sau lưng, nhìn theo Linh Tôn, mắt lộ vẻ nghi ngờ, ông quay sang Thương Tùng và Điền Bất Dịch vừa chạy tới nói: "Ta đi xem Linh Tôn gặp chuyện gì, nơi này giao cho các đệ."

Thương Tùng và Điền Bất Dịch cùng gật đầu, Đạo Huyền mới yên lòng phi thân về hướng hồ nước.

Thương Tùng quay qua các đệ tử giải thích, "Vừa rồi là khảo nghiệm Linh Tôn giao cho chúng đệ tử, thử thách lòng cam đảm của mọi người, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, những ai tham gia hội vũ, theo thứ tự đi vào Ngọc Thanh điện."

Chúng đệ tử chợt hiểu ra, liền đáp lại "Vâng!" rồi đi về hướng Ngọc Thanh điện. Đợi sau khi các đệ tử đã tản đi hết, Thương Tùng mới sầm mặt nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ.

"Lục sư điệt!" Tiếng Thương Tùng vang lên, Lục Tuyết Kỳ liền dừng bước, xoay người chắp tay hành lễ, "Lục Tuyết Kỳ bái kiến sư thúc."

Thương Tùng biểu cảm lạnh lùng, "Ngươi có biết mạo phạm Linh Tôn thì sẽ bị xử phạt thế nào không?"

Lục Tuyết Kỳ lấy làm lạ, "Không biết ý sư thúc là gì?" Thu Tư đứng cạnh nhìn Thương Tùng, càng nhìn càng thấy không vừa mắt, nàng vốn cảm thấy người tên Thương Tùng cố ý muốn làm phiền Lục sư tỷ.

"Hừ, Linh Tôn đang nghỉ ngơi, đột nhiên đùng đùng nổi giận, khi chúng ta đến nơi chỉ thấy các ngươi đang giao thủ với Linh Tôn, nếu không phải là các ngươi đã xúc phạm Linh Tôn thì có thể là ai?" Thương Tùng nghiêm mặt nói.

Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ không tỏ ý gì, nàng suy nghĩ chốc lát rồi cam tâm nói: "Xin mặc sư thúc xử trí."

"Vậy sao?" Thương Tùng nhìn nàng vẻ hứng thú, gã vốn cho rằng nàng sẽ cố gắng giải thích, không ngờ nàng lại sẵn sàng nhận tất cả trách nhiệm, điều này ngược lại khiến gã cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dù sao gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, "Ngươi cũng biết sẽ bị phạt thế nào, ngươi nghĩ mình chịu nổi sao?"

"Xin tùy sư thúc xử lý." Lục Tuyết Kỳ lễ độ nói. Trương Tiểu Phàm thấy thế, trong lòng hắn luôn thấy sư tỷ bị oan, ban nãy Linh Tôn hình như là lao về phía hắn. Hắn không kịp nghĩ gì nhiều, định bước tới, nhưng lại Lâm Kinh Vũ cản lại, dùng mắt ra hiệu cho hắn đừng manh động. Sau đó Lâm Kinh Vũ bước tới bên Thương Tùng, thành thật nói: "Sư phụ, Lục sư tỷ chỉ muốn bảo vệ sư đệ chúng con, hoàn toàn không có ý mạo phạm Linh Tôn."

"Kinh Vũ, con tránh ra!" Thương Tùng nghiêm nghị quát, Lâm Kinh Vũ kiên quyết không nhượng bộ, "Sư phụ!"

Điền Bất Dịch cười khinh khỉnh, "Sư huynh, nếu huynh muốn thừa cơ này đả kích Tiểu Trúc phong, để đệ tử mình có thêm mấy phần cơ hội chiến thắng ở Thất Mạch Hội Vũ, thì ta nghĩ không cần, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, không dễ cho huynh lộng ngôn đâu."

"Điền Bất Dịch! "Thương Tùng trong lòng quặn thắt, có chút thở gấp nói, gã vung tay, mặt bừng bừng tức giận, "Một khi đã trông coi Giới Luật đường thì phải thưởng phạt phân minh."

Thu Tư nhìn bầu không khí căn thẳng, nàng đảo mắt rồi tiến lên xin được tạ tội, "Tất cả đều do đệ tử mạo phạm Linh Tôn, khiến Lục sư tỷ phải ra tay bảo vệ, đệ tử xin tự nguyện rút khỏi Thất Mạch Hội Vũ, xin sư thúc bớt giận."

Câu nói của Thu Tư đều khiến mọi người giật mình, Điền Bất Dịch phản ứng nhanh nhất, "Sư huynh, nếu huynh còn khăng khăng làm to chuyện, có thể sẽ bị nói là không rộng lượng đấy."

Sắc mặt Thương Tùng tái mét, "Hừ!" rồi đành quay người rời đi, Điền Bất Dịch liếc Thu Tư một cái, khẽ thở dài, sau đó khi đi ngang qua Trương Tiểu Phàm cũng liếc nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch lắc đầu thở dài, cố gắng kiềm chế không buông lời quở trách hắn, chỉ phủi tay rời đi.

Trương Tiểu Phàm tiến lại, "Sư tỷ, Thu sư tỷ, thật xin lỗi, tất cả đều là do đệ."

"Không liên quan đến ngươi," Thu Tư vỗ vai Trương Tiểu Phàm, "Ai bảo người đúng lúc đó lại đứng trước mặt Linh Tôn, không phải là muốn làm mục tiêu của Linh Tôn sao?"

"Thu sư tỷ..." Trương Tiểu Phàm thoáng buồn rầu, bây giờ nàng còn có tâm trạng nói đùa.

"Thôi được rồi, tên ngốc, đừng cúi mặt tiu nghỉu nữa," Thu Tư không chút bận tâm, nói, "Không phải là Thất Mạch Hội Vũ sao, Tiểu Trúc phong chúng ta chỉ cần Lục sư tỷ là được, ta như vậy càng dễ dàng cổ vũ cho ngươi!" Vừa nói, ánh mắt sáng rực của nàng vừa quay sang nhìn Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ không nhìn gì đến ánh mắt của nàng, "Tiểu Phàm, đệ không có lỗi, đệ phải giữ bình tĩnh, đừng để bị bên ngoài làm rối loạn." Trương Tiểu Phàm câu hiểu câu không gật đầu, lời sư tỷ hình như còn có hàm ý khác.

Lâm Kinh Vũ cũng có chút lúng túng, "Sư phụ, người... vô cùng xin lỗi mọi người."

Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, "Chúng ta đi đến Ngọc Thanh điện thôi." Lâm Kinh Vũ nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Trương Tiểu Phàm đi trước.

Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ còn đứng yên tại chỗ, không đi cùng mọi người, mắt lộ vẻ không hiểu. Bất ngờ Lục Tuyết Kỳ đột nhiên giữ tay nàng lại, Thu Tư thoáng kinh sợ, hai mắt trợn to. Lục Tuyết Kỳ hạ mắt, nhìn xuống mu bàn tay Thu Tư, quả nhiên không có gì cả, đoạn nàng kéo tay lại, cả người Thu Tư liền lảo đảo ngã vào trong lòng. Nhịp tim Thu Tư bỗng tăng nhanh, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập, nàng sợ bị Lục Tuyết Kỳ nghe thấy, nhưng cũng không muốn rời khỏi cái ôm này.

Lục Tuyết Kỳ chỉ khẽ ngửi, mặc dù rất nhạt, nhưng nàng không bao giờ quên được mùi hương này, nếu không phải đã thấy quen thuộc với nó, sợ rằng đến lúc này cũng chưa phát hiện ra.

"Lục... sư tỷ?" Giọng nói yếu ớt của Thu Tư truyền đến, Lục Tuyết Kỳ hoàn hồn, vội thả nàng ra, ánh mắt phức tạp. Thu Tư cúi đầu, không hề phát hiện ra, mặt nàng lúc này đã đỏ bừng rồi.


trướctiếp