Kỳ Dao Lục

Chương 21: Báo được đại thù


trướctiếp

Sau khi đáp xuống, tim Tăng Thư Thư cũng ổn định trở lại, y mừng rỡ bước tới bên Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, may nhờ muội đến đúng lúc, bằng không ta thật sự đã được đi diện kiến Diêm vương rồi!"

Lục Tuyết Kỳ liếc mắt, "Huynh mau đi cứu người." Nàng ra hiệu về phía Điền Linh Nhi đang bị trói vào cột đá, Tăng Thư Thư thôi không hớn hở nữa, nghiêm túc gật đầu, "Muội yên tâm đi, Tuyết Kỳ, việc này cứ để ta." Lục Tuyết Kỳ lúc này mới lúc này mới yên tâm tiến lên cùng Bích Dao đối đầu với Niên lão đại.

Niên lão đại nhìn hai người đứng trước mắt mình, bỗng nhiên cười lớn, "Không ngờ hôm nay các ngươi đều đến đông đủ cả." Rồi ánh mắt dò xét nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, "Mày quả nhiên mạng lớn, cả hai lần đều thoát chết." Quả thực Niên lão đại thấy hết sức kinh ngạc, con nhãi này nhiều lần làm hỏng nhiều mưu kế hắn mất bao công sức sắp đặt, tưởng rằng lần ngã xuống vực bảy năm trước, nàng chắc hẳn đã chết, không ngờ lại xuất hiện ở Hà Dương, còn tra ra được Nhan Như Ngọc, hắn chấp nhận từ bỏ Nhan Như Ngọc, nhưng Nhan Như Ngọc dù nổ tan tành cũng không thể kéo nàng theo, bây giờ lại xuất hiện xuất hiện ở Luyện Huyết đường, xem ra con ranh này chính là kẻ cản trở Luyện Huyết đường ta trỗi dậy nhất thống thiên hạ. "Nhưng, mày đừng hòng được may mắn như thế nữa, bởi vì hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"

"E rằng ta phải làm ngươi thất vọng rồi, vì khi ngươi còn chưa chết, ta tuyệt đối sẽ không chết!" Nét mặt Lục Tuyết Kỳ đanh lại, ánh mắt nhìn Niên lão đại càng trở nên lạnh lẽo, nàng giơ Thiên Gia kiếm sẵn sàng tấn công, Bích Dao bên cạnh cũng căm hận nhìn Niên lão đại, "Niên lão đại, hôm nay ta phải báo thù cho mẫu thân!" Dứt lời, Bích Dao lập tức xông tới.

"Hừ, không biết tự lượng sức!" Niên lão đại vung hai tay, một luồng hắc khí lao về phía Bích Dao, Lục Tuyết Kỳ phản ứng lanh lẹ, nhảy vụt lên, ánh kiếm lóe lên, kiếm khí như cầu vồng, đánh tan toàn bộ hắc khí. Bích Dao phi thân lao lên, rút chủy thủ bên hông ra ném thẳng vào Niên lão đại. Chủy thủ rít lên như gió lốc, bay về phía mục tiêu.

Niên lão đại ngửa người ra sau, tránh được thanh chủy thủ bay tới, bất ngờ thanh chủy thủ tức thì bay vòng lại, nhắm vào lưng hắn, Niên lão đại khẽ nhích chân, nhảy lên tránh đòn, nhưng khi hắn còn chưa kịp chạm đất, mũi kiếm của Lục Tuyết Kỳ đã đánh tới, nhắm thẳng trái tim hắn. Niên lão đại vội đưa tay lên tập trung ma khí, chặn lại Thiên Gia kiếm, phía dưới Bích Dao đã lấy lại được vũ khí, Thương Tâm hoa trên mu bàn tay phát ra ánh sáng xanh lục, dùng linh lực hỗ trợ cho chủy thủ tấn công Niên lão đại. Niên lão đại hai tay vận lực, đánh văng Lục Tuyết Kỳ, vừa hạ xuống lập tức bắt đầu giao chiến với Bích Dao. Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao, một trái một phải, một trên một dưới kết hợp tiến công, hai người phối hợp hết sức ăn ý, gần như tâm ý tương thông, chiêu chiêu tương liên, khiến Niên lão đại không có cơ hội để thở, cũng không dám hành xử bất cẩn.

Tăng Thư Thư mất một lúc cũng tìm thấy bên trong túi Bách Bảo pháp bảo có thể mở được khóa sắt, cứu được Điền Linh Nhi xong, y quay lại nhìn về Lục Tuyết Kỳ đang giao thủ với Niên lão đại, mặc dù trong lòng rất muốn sang hỗ trợ, nhưng y vẫn còn nhớ nhiệm vụ Lục Tuyết Kỳ giao cho, bèn nghiến răng ôm Điền Linh Nhi phi thân rời khỏi tế đàn.

Cảnh vật hai bên liên tục thay đổi, trước mắt chỉ nhìn thấy mờ mờ, chỉ thấy rõ có mấy cây đuốc chiếu sáng con đường mòn quanh co, nhưng suốt dọc đường lại không gặp phải một đệ tử Luyện Huyết đường nào, Tăng Thư Thư không khỏi cảm thấy ngờ hoặc, cước bộ cũng chậm lại, rõ ràng lúc đi vào vẫn thấy rất nhiều đệ tử Luyện Huyết đường đứng gác hoặc đi tuần tra, tại sao bây giờ không thấy bóng dáng một tên nào?

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng binh khí giao tranh, Tăng Thư Thư ôm chặt Điền Linh Nhi thận trọng bước tới. Nhìn ra ngoài cửa động thì thấy đệ tử Thanh Vân y phục xanh trắng cùng đệ tử Luyện Huyết đường mặc trường bào màu đen đang giằng co bất phân thắng bại, thì ra là Tề Hạo dẫn theo đệ tử Thanh Vân đánh Luyện Huyết đường, sắc mặt Tăng Thư Thư lập tức trở nên rạng rỡ, bước vội ra ngoài.

"Tề sư huynh!" Tăng Thư Thư đang mặc hắc bào của Luyện Huyết đường, hiển nhiên khiến không ít đệ tử Thanh Vân tưởng lầm, cũng may y phản ứng lanh lẹ, kịp thời tránh được.

Tề Hạo giải quyết xong tên đệ tử Luyện Huyết đường trước mặt, liền quay lại nhìn, thấy Tăng Thư Thư ôm Điền Linh Nhi chạy tới, hắn lo lắng bước lại, vừa mừng vừa sợ, "Linh Nhi?!"

Tăng Thư Thư gật đầu rồi giao Điền Linh Nhi cho Tề Hạo, Tề Hạo ôm nữ tử trong lòng, trong mắt lộ ra vẻ xót xa, "Linh Nhi, Linh Nhi, muội ấy bị làm sao vậy?"

"Sư muội chỉ là ngất đi thôi, sư huynh không cần lo lắng." Nói xong, Tăng Thư Thư ngay lập tức quay người đi.

Tề Hạo ngẩng đầu vẻ khó hiểu, "Sư đệ?"

"Đệ không yên tâm về Tuyết Kỳ!" Tăng Thư Thư không hề quay đầu, chỉ lớn tiếng nói vọng lại, y cấp tốc theo đường cũ chạy tới tế đàn.

Tề Hạo lắc đầu thở dài, vị sư đệ này đúng là một khắc cũng không chịu rời Lục sư muội, đoạn cúi đầu nhìn Điền Linh Nhi, hai mắt nàng vẫn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, xem ra đã chịu khổ không ít. Tề Hạo nhẹ nhàng đặt Điền Linh Nhi tựa vào một tảng đá cách xa nơi giao tranh. Điền Linh Nhi nhíu mày, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy con người vốn nho nhã như Tề Hạo nét mặt tỏ vẻ lo lắng, nàng mơ màng nói: "Tề sư huynh?"

"Linh Nhi, muội tỉnh rồi!" Tề Hạo mừng rỡ nhìn nàng, Điền Linh Nhi nhìn quanh, thì ra mình đã được cứu, không còn ở tế đàn nữa, "Tề sư huynh, là huynh đã cứu muội ra sao?"

Tề Hạo khẽ gật đầu, giơ tay lên gạt lọn tóc phủ trên trán nàng, Điền Linh Nhi đỏ mặt, hảo cảm trong lòng với Tề Hạo lại tăng thêm một phần.


trướctiếp