Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 3


trướctiếp

Editor: Giản Linh Kiwi

Tạ Nhu giải thích: “Tôi là Tạ Định Nhu, vừa mới dọn đến đây.”

Lời vừa nói ra, mấy cậu con trai như nghe được điều gì đó không tưởng tưởng nổi, ai nấy hai mắt trừng lớn, trên mặt tỏ biểu cảm kinh ngạc.

Tạ Nhu muốn mang Hắc Bối rời đi.

Đúng lúc này, Tưởng Thừa Tinh đột nhiên xoay người lại, tay hợp lại thành loa, hướng về phía giữa hồ gọi to: “A Định, đừng bơi nữa, mau lên đây xem vợ cậu này!”

Chuyện hai nhà Hàn Tạ có ý liên hôn không ai biết thật hay giả, nhưng vẫn rất huyên náo ồn ào.

Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng Hàn Định Dương tương lai muốn cưới Tạ Hòa Hi, sau này mới biết là không phải, đó là một cô gái khác đến từ nông thôn.

Toàn bộ khu phố đều công nhận giá trị nhan sắc của Hàn thiếu gia Hàn Định Dương, thế mà lại phải cưới đồ nhà quê làm vợ! Bọn họ bất bình vì Hàn Định Dương, cùng lúc đó người tỏ tình với Hàn Định Dương tăng càng nhiều lên, bọn họ cảm thấy mình so với đứa con gái nông thôn kia tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều, nhưng mà tất cả đều thất bại.

Đối với việc xác nhận tin đồn liên hôn, chính là đến từ người trong cuộc Hàn Định Dương.

Bởi vì Hàn Định Dương cự tuyệt mọi lời tỏ tình của các nữ sinh, từ quá khứ “không muốn yêu đương”, “không có hứng thú với cậu”, “không có hứng thú với phái nữ”, “không có hứng thú với nhân loại” cho đến “à, tôi đã có vị hôn thê.”

Hàn Định Dương đang bơi giữa hồ, hai cánh tay mạnh mẽ bơi về phía bờ.

Tốc độ bơi của anh rất nhanh, một giây đã bơi liền mấy chục mét, nước vang rầm rộ, bọt nước văng khắp nơi.

Anh bắt được khăn lông Tưởng Thừa Tinh ném cho, lau khô tóc và bọt nước trên người, không chút để ý hỏi: “Cô ấy đâu?”

Dương Tu nói: “Chạy rồi.”

Lúc Tưởng Thừa Tinh nhìn về phía mặt hồ gọi “A Định”, sắc mặt cô liền đại biến, trực tiếp xách Hắc Bối nặng hơn hai mươi kí chạy đi, sau một giây liền biến mất.

Sắc mặt Hàn Định Dương trầm trầm, không nói gì.

Ở gốc cây cách đó không xa, Tạ Nhu trốn ở phía sau, che miệng Hắc Bối lại, lén lút quan sát tình huống bên kia hồ.

Chú chó ở trong lòng cô liều mạng giãy dụa, bất an kêu lên.

Hoàng hôn chiếu rọi mặt hồ ánh lên tia sáng óng ánh, tựa như vô số con cá trăng bụng bơi lội tung tăng.

Cái đầu tiên đập vào mắt cô chính là khối cơ bụng sáu múi như chocolate của Hàn Định Dương.

Những giọt nước còn đọng lại trên làn da màu lúa mạch, phản chiếu ánh hoàng hôn chiều tà lấp lánh sáng lên.

Mấy năm không gặp, dáng người anh đã trở nên rắn chắc hơn nhiều, lộ ra nơi nào đó vô cùng mạnh mẽ.

Loại cứng rắn này không phải do trời sinh, mà là do chịu đựng huấn luyện lâu dài, dần dần thấm vào xương cốt trở thành kết cấu nhất định.

Từ chỗ bụng và tuyến nhân ngư trở xuống, tiếp tục đến chiếc quần bơi màu đen.

Quần bơi căng chặt, hình dáng bộ phận kia tương đối rõ ràng.

Dáng người anh so với mấy người xung quanh phải nói là rất tốt, không chỉ là một thân cơ bắp mạnh mẽ cân xứng, mà còn có cả phần hạ thân kia nữa.

Hô hấp Tạ Nhu đột nhiên rối loạn.

Mà lúc chó đen nhìn thấy Hàn Định Dương cũng giống hệt như nhìn thấy người thân, đột nhiên thoát ra khỏi người Tạ Nhu, vèo một cái nhảy ra khỏi rừng cây, lao về phía anh như một mũi tên.

Tạ Nhu thấp giọng kêu: “Hắc Bối, quay về mau!”

Nhưng mà đã chậm, nó đã bổ nhào vào người Hàn Định Dương, lè cái lưỡi nóng hầm hập liếm anh vô cùng thân thiết.

“Con chó này sao lại quay lại đây?”

“Vừa rồi nó ở bên hồ chạy quanh như đang tìm ai, không phải là A Định chứ?”

“A Định, con chó này hình như quen cậu?”

Hàn Định Dương nhìn con chó Đức, không chắc lắm mở miệng: “Hắc Bối?”

Chó đen càng thêm hưng phấn, gấp gáp kêu ngao ngao.

“Là Hắc Bối.”

Hàn Định Dương ngồi xuống xoa đầu cho đen, giải thích với đám bạn, “Con của Hôi Phong.”

Tưởng Thừa Tinh kinh ngạc nói: “Là con chó anh hùng trong quân đội Hôi Phong đó ư? Tôi nhớ rõ lúc nó mang thai, A Định mang nó về nhà chăm sóc, sau đó sinh ra một con chó con rất lớn.”

Hàn Định Dương gật đầu, ánh mắt nhìn chó đen phá lệ trở nên nhu hòa.

Tưởng Thừa Tinh nói: “Tôi nhớ rõ sau này đám chó con đó đã bị đưa đến trung tâm huấn luyện chó.”

“Chỉ có Hắc Bối là đưa về nông thôn.”

Hàn Định Dương còn nhớ rõ, lúc ấy chú Tạ tới nhà anh, nói muốn lấy một con chó cho con gái chú ấy, là Tạ Nhu.

Hàn Định Dương chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra Hắc Bối tính cách vừa thông minh vừa nhu hòa cho chú Tạ.

Trước khi đi, anh còn cố ý đeo cho Hắc Tử một cái vòng cổ, trên đó khắc một chữ “Định”.


trướctiếp