Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 19


trướctiếp

Editor: Giản Linh Kiwi

“Không cần đâu.”

Tạ Nhu ngượng ngùng nói, “Em đùa thôi.”

“Ha ha.”

Anh cười giả lả phối hợp.

Tạ Nhu cảm thấy, người này chắc chắn là khắc tinh đời trước của cô, kiểu kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, nhưng cô vẫn khách khí nói: “Chuyện hôm nay thực sự cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.”

Anh cũng khách khí, giải thích: “Hai nhà chúng ta thân quen, nếu em xảy ra chuyện, ông nội anh sẽ rất buồn.”

“À.”

Ra là vì quan hệ hai nhà.

“Đã nhắc em rồi, Thẩm Kiêu theo đuổi em là có mục đích, đồ ngốc em còn không tin.”

Được rồi được rồi, lại thêm một người muốn giáo huấn cô.

“Ừm, theo đuổi em đều là có mục đích, sẽ chẳng có ai thực sự thích em, được chưa?”

Tạ Nhu vừa tranh cãi với Tạ Cẩn Ngôn đã hao mất nửa sinh lực, bây giờ rất mệt nên không muốn so đo với Hàn Định Dương.

“Cũng không thể nói chắc chắn như thế.”

Hàn Định Dương nói, “Em phải có tự tin.”

“A.”

“Thái độ em kiểu gì thế!”

Anh lên mặt giáo huấn cô, “Không nghe lời, lúc té ngã mới biết.”

Tạ Nhu cắt lời anh: “Anh Định, anh có biết vì sao em vẫn luôn từ chối Thẩm Kiêu không?”

“Vì sao?”

“Vì em có người mình thích rồi.”

Một trận gió thổi qua. Hàn Định Dương đột nhiên trầm mặc, trái tim chậm rãi rơi xuống vực sâu.

“Là… Là ai?”

Anh miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.

“Không nói cho anh biết. Dù sao em cũng chỉ nói với anh như thế, em thực sự rất thích anh ấy.”

Giọng nói cô trầm thấp nhu hòa, tựa như được bao trùm bởi màn đêm dịu dàng.

Cổ họng Hàn Định Dương khó chịu như bị đổ chì vào: “Vậy em… Sao không nói cho anh ta biết?”

“Như anh nói ấy, người con trai nào sẽ thích loại con gái như em chứ? Xấu hổ lắm.”

Tạ Nhu bất đắc dĩ nói, “Không bằng cứ như bây giờ, giữ nguyên quan hệ bạn bè, như vậy thì em có thể thường xuyên nói chuyện với anh ấy.”

Không dám nói, sợ nói ra thì cả bạn cũng chẳng thể làm.

Rất thích anh, sợ anh biết lại sợ anh không biết.

Hàn Định Dương trầm mặc một lúc, nói: “Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngủ ngon, A Định.”

Lúc Tạ Nhu nói những lời này, giọng cô tràn đầy miễn cưỡng.

“Ngủ ngon.”

Anh dứt khoát cúp điện thoại, từ sau gốc cây rời đi, bước chân nặng nề trở về.

Một trận gió phất qua mang theo hơi lạnh. Anh dựng cổ áo lên, trong lòng lạnh lẽo.

Dưới ánh trăng, Hàn Định Dương dạo bước về nhà, lúc đó Hàn Trì đã ngủ.

Không biết vì sao, mấy ngày nay làm gì anh cũng đều không có hứng.

Ngay cả việc đọc sách về vật lý máy móc, tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu mạch điện, chuyện mà trước kia anh rất hứng thú, bây giờ lại chẳng khiến anh vui lên chút nào.

Bực bội khó chịu trong lòng mà không có chỗ giải tỏa, anh đành đi tắm nước lạnh.

Lúc trở về phòng, mấy huynh đệ trên WeChat lại náo nhiệt.

Tưởng Thừa Tinh: “Hôm nay đồ con rùa Thẩm Kiêu kia xem như ngựa mất móng trước* rồi.”

* Ngựa mất móng trước (Mã thất tiền đề): thất bại đột ngột do tính toán sai hoặc thiếu chú ý.

Dương Tu: “Còn liên lụy chị dâu nữa.”

Tin nhắn này vừa mới gửi đến đã nhanh chóng bị thu về, đổi thành: “Còn liên lụy em gái Tạ.”

Mục Thâm: “Haha, tên nhóc này đúng là lăng nhăng, nhưng cũng có phúc khí.”

Tưởng Thừa Tinh: “Hâm mô cũng vô dụng, tên nhát gái như cậu thì số phận đã định sẵn cô độc cả đời rồi.”


trướctiếp