Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 1 - Chương 1: Được cứu sống


trướctiếp

Editor: Nha Đam

Khi tỉnh lại lần nữa, Ôn Ngọc Thư chỉ cảm thấy choáng váng, toàn thân mềm nhũn, tai ù đi, trong cổ họng mắc đờm, ho khan cũng không nhổ ra được, cả người đau đớn khiến cô muốn khóc.

Ngay cả ý thức cũng bắt đầu có chút uể oải, hai chân máy móc nặng nề đi từng bước về phía trước. Dường như có một giọng nói trong đầu cô đang hét lên: Đừng dừng lại, phải tiến lên phía trước, sắp tới rồi, đừng dừng lại, dừng lại sẽ chết đó...

Nếu có thể, cô tuyệt đối không muốn chết, cuộc sống đau đớn vì hóa trị nhiều năm sau cơn bạo bệnh vẫn chưa xóa bỏ khao khát sống của cô, sao có thể làm ra hành vi như tự sát?

Hàm răng dường như đang run lên, nhưng cô vẫn nghiến răng tiếp tục đi về phía trước.

Cô không biết mình đã đi bao lâu rồi, dường như cô lại nghe thấy tiếng người nói chuyện, về phần họ đang nói gì cô cũng không nghe rõ.

Giọng nói ngày càng gần hơn ―― cô sắp được cứu rồi!

Nhận ra điều này, thần kinh vốn đã căng thẳng bấy lâu nay của cô đột nhiên thả lỏng, cô mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngay sau đó cô cảm giác có người muốn đỡ mình dậy, cô nỗ lực mở mắt ra như chỉ nhìn thấy một bóng đen, cô dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy đôi tay của đối phương, hơi thở mong manh nói: "Cứu cứu tôi..."

Khi tỉnh lại, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi, mặc dù toàn thân vẫn còn đau nhức, nhưng tốt hơn nhiều so với cảm giác sắp chết trước đó. Cô là một người yêu mạng, không bao giờ muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng đó một lần nữa.

Cô từ từ mở mắt ra, thứ chào đón là cô là một căn nhà thấp hơi cũ kỹ, trong nhà tuy không có nhiều đồ đạc nhưng nhìn sơ qua cũng biết nó không hiện đại.

Đây là? Cô xuyên không rồi à?

Cô đã từng nghe thuật ngữ này do chị y tá trong bệnh viện nói, nhưng không ngờ một ngày nào đó việc này lại xảy ra với cô. Nhưng dù có cuộc sống như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ trân trọng sự may mắn khó giành được này.

Vừa nghĩ tới đây liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, sau đó có người vén rèm bước vào.

Chắc là người cứu cô, nghĩ như vậy, cô liền mở mắt nhìn về phía đó.


trướctiếp