Đố Liệt Thành Tính

Chương 22


trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Đám học sinh ở Chiêu Minh Đường đang ôm mấy quyển sách của Tấn Án, chổng mông lên tảng đá lớn truyền tay nhau chép lại.

Có người lẩm bẩm: "Đây là thật sao, họ Thẩm kia không phải chọn một ít đề giả cố ý lừa chúng ta đó chứ?"

Tấn Án trợn trắng mắt: "Đồ không biết xấu hổ, cái đề này vốn cũng không phải để cho các ngươi. Ăn mày còn ngại cơm thiu, ngươi không tin thì đừng có chép."

Người nọ liền cười ha hả: "Không thiu, không thiu."

Tấn Án quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nam Tinh đang vươn cổ, cứ nhìn vào trong học đường, bồn chồn không yên.

Tấn Án cầm quạt chọc vào hắn, hỏi: "Họ Đường, ngươi đang nhìn gì vậy?"

Người bên cạnh nói: "Chắc là lo lắng Vệ nhị ca với Thẩm Diên đánh nhau."

Nói xong, có chút ngượng ngùng, sửa lại: "Khụ... với Thẩm Chiết Xuân."

Dùng đề dự đoán của người ta, còn gọi thẳng tên người ta, đúng là có chút ngượng ngùng.

Tấn Án vểnh chân ngồi trên tảng đá lớn, nói thầm: "Ta cảm thấy Thẩm Chiết Xuân rất tốt, Vệ nhị ca cũng không phải người không nói lý lẽ, ngươi bớt lo lắng vô ích đi."

Đường Nam Tinh nói: "Ngươi có biết hắn tốt thế nào không? Hắn rất tốt, mỗi ngày đều bắt lỗi Vệ nhị ca."

Tấn Án lại trợn trắng mắt, nói: "Vậy ngươi trở về đi, đi theo ra ngoài làm cái gì?"

Đường Nam Tinh không nói năng gì nữa.

—— hắn cũng đi theo xem đề dự đoán mà.

Cả đám lại cười hi hi ha ha.

Tấn Án lại phẩy quạt, nói: "Ta nói thật, Thẩm Chiết Xuân rất tốt."

Thấy mọi người không tin, liền nhướng mày hỏi: "Các ngươi còn nhớ năm trước ta đi hội thơ không?"

Đường Nam Tinh nói: "Ồ, lần đó ngươi chưa chịu từ bỏ ý định, nhất định phải chen chúc vào đám văn sinh."

Tấn Án đạp hắn một cước, đáp: "Đúng, chính là lần đó."

Tấn Án người này, rất đam mê trở thành văn nhân, nhưng văn chương trong đầu không đủ, đám văn sinh kia lại rất xem thường hắn.

Đó là lần đầu tiên hắn dự hội thơ, hiếm khi được người ta mời đi, hắn nhịn không được học đòi người ta, bày đặt văn vẻ bàn luận điển cố.

Thế nhưng càng nói càng sai, đem Phiền Trì nói thành Phiền Khoái, biến một môn sinh ưu tú của Khổng Tử trở thành mãnh hán dưới tay Hán Cao Tổ.

Hắn khi đó cứng đầu cứng cổ, nhất định dù chết cũng phải mạnh miệng, cắn răng đỏ mặt nói mình không nhớ lầm.

Đối phương cũng nghiêm túc, cất giọng hét lên, mọi người xung quanh liền cười nhạo hắn.

Cười đến mức đỉnh đầu hắn đổ mồ hôi hột, ngón chân co quắp lại, hận không thể lập tức chui vào xuống đất, cả đời không bao giờ đến hội thơ nữa.

Khi đó Thẩm Diên trùng hợp đi tới, có người cười hỏi y: "Chiết Xuân, ngươi đến rất đúng lúc, ngươi đã từng nghe nói Phiền Trì đổi tên thành Phiền Khoái chưa?"

Thẩm Diên liếc mắt nhìn hắn.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Diên sẽ cười nhạo hắn.

Thế nhưng Thẩm Diên lại thản nhiên nói: "Phiền Trì là ai? Đọc sách mệt mỏi, nhất thời nhớ không ra."

Mấy người đó liền cười: "Chà chà, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng dám quên, ta nhất định phải báo cáo với tiên sinh mới được, kỳ thi quý phải làm sao đây."

Thẩm Diên không thèm liếc mắt, chỉ cứu hắn xuống.

Sau đó hắn muốn cảm ơn, lại phát hiện Thẩm Diên đã rời đi từ sớm, cuối cùng không thể tạ thành.

Bây giờ kể ra chuyện này, mọi người đều cười nói: "Đã kêu ngươi bớt tiếp xúc với đám thư sinh, cứ nhất định phải đi để bày ra vẻ hèn nhát mới được."

Tấn Án nói: "Sau đó ta có đi nữa đâu."

Đường Nam Tinh lại nói thầm: "Không đúng, ngày đó ta đã nhờ Vệ nhị ca dẫn ngươi đi rồi mà."

Tấn Án nghe vậy sửng sốt: "Cái gì?"


trướctiếp