Đố Liệt Thành Tính

Chương 10


trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Thẩm Diên bị mấy tiếng "Thẩm ca ca" làm cho choáng váng, giống như uống phải nước canh mê hồn, tự nhiên lại gật đầu, đồng ý chuyện hai người cùng nhau đi đến chùa Vạn An.

Đến tối nghĩ lại, mới hối hận không thôi.

Y hiện giờ cách xa khỏi Vệ Toản còn không kịp, tự dưng lại đi cùng hắn làm cái gì, chẳng phải chỉ khiến bản thân ghen tỵ thêm sao.

Thẩm Diên định đến gặp Hầu phu nhân từ chối một hai câu, đã thấy Hầu phu nhân đang sai thị nữ chuẩn bị hành trang cho hai người bọn họ.

"Hai đứa kết thân cùng nhau đi cũng tốt, ngày xưa ta hay nghĩ, hai đứa trạc tuổi nhau, không khác gì huynh đệ ruột thịt, thường ngày cần gì phải 'nước sông không phạm nước giếng, nên thân thiết một chút mới phải."

Y vừa mở miệng kêu: "Dì."

Còn chưa kịp từ chối thì Hầu phu nhân đã kéo y lại, liên miên nói: "Ngày xuân dễ ho khan, ta có bảo đại phu đi theo con, nếu không thoải mái, phải nói một tiếng."

"Ban ngày đọc sách là đủ rồi, ban đêm phải đi ngủ sớm, ngủ càng muộn càng tổn thương thân thể."

"Nếu Toản Nhi ăn hiếp con, con phải đến nói ngay cho ta hay, ta thay con giáo huấn nó."

Hai ba câu liền khiến lời từ chối của y kẹt lại trong cổ họng, sau đó từ từ trôi xuống, thậm chí mấy lời êm dịu kia còn khiến tai y như mềm nhũn ra.

Y xưa nay chưa từng từ chối được Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân và mẫu thân y là tỷ muội xa, bà có khuôn mặt giống mẫu thân đã khuất của y, ngữ điệu ôn nhu nữ nhi khuê cát khi nói chuyện cũng giống mẫu thân y, sự chân thành tha thiết trong lời khuyên bảo càng giống mẫu thân y.

Hầu phu nhân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc y, dịu dàng nói: "Ta biết con đi tưởng niệm cha mẹ, chỉ là buồn bã nhiều quá cũng hại thân, ở lại ba hai ngày rồi sớm trở về, Hầu phủ còn có dì dượng chờ con."

Bàn tay bà mềm mại như tay mẫu thân y.

Thoáng chốc, ngay cả tâm hồn cũng mềm nhũn thành một mớ hỗn độn, y ngoan ngoãn gật đầu, lúc ra cửa còn đi một bước ngoảnh đầu ba bước giống như chó con.

Hầu phu nhân cười cười dỗ dành y: "Đi đi, đi đi."

Y mới chắp tay rời khỏi cửa.

Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi qua, y mới phát giác mình đã quên mất lời muốn nói, hồ đồ đồng ý luôn rồi.

Y trước giờ khôn ngoan, hai ngày nay lại bị Vệ Toản và dì thay nhau lừa, không khác gì tên ngốc.

Đành phải mấy ngày sau cùng Vệ Toản xuất phát.

Thẩm Diên sức yếu, đi xe ngựa vào đầu xuân thật là phiền phức, xe ngựa của y vốn rộng rãi, lại bị chất đầy đồ đạc.

Vừa vào xe ngựa, y đã cởi giày, đặt chân lên lò sưởi chân, nhét lò sưởi tay vào trong ngực, đệm dày trải dưới mông, gối mềm kê sau thắt lưng, chăn nhỏ chuyên dụng đắp lên chân, trên vai còn khoác áo lông dày màu trắng.

Cả người đều bọc kín mít, Tri Tuyết còn phải đem Tứ Giác hương đổi thành Tỉnh Thần hương, dựng bàn lên, bảo y uống một chén canh xua hàn, ăn chút điểm tâm trước, sau đó mới uống thuốc sau.

Thế này mới phòng tránh cảm lạnh được.

Bản thân y không muốn phiền phức như vậy, cau mày bảo đem lò sưởi đi, cũng không cần mặc thêm áo lông bên ngoài.

Tri Tuyết lúc này lại thường rất cứng rắn: "Không được, công tử hiện tại chưa cảm thấy lạnh, đợi ngồi xe ngựa một canh giờ đi, mới biết khó chịu là gì."

"Đến lúc đó, ở trong chùa mà nôn mửa tiêu chảy, lại phải chịu tội một lần nữa."

Y không cãi được, nên đành bóp mũi uống chén nước canh, nhét hai ba miếng mứt để kìm bớt vị thuốc đắng.

Đúng lúc này rèm bên ngoài vén lên.

Y chạm mặt với Vệ Toản.


trướctiếp