Sau khi hoàn thành thi cuối kỳ, Cảnh Hạ Vũ dùng khoản thời gian ít ỏi để chỉnh sửa các tác phẩm của mình đến mức hoàn mỹ nhất theo mong muốn.
Một tuần sau, cô cùng ba bức tranh lên đường bay sang trời Âu, chuẩn bị tham dự sự kiện vô cùng quan trọng này.
Đêm trước ngày máy bay cất cánh, Quý Ninh Hinh đích thân đến nhà giúp Cảnh
Hạ Vũ thu xếp hành lý. Để cô tự lo nàng không thể yên tâm chút nào. Hơn
nữa còn dặn dò cô hàng tá điều lặt vặt mà có thể gom lại thành vài trang a4.
Nào là nhớ phải nhắn tin về cho nàng, ăn uống đúng giờ,
nghỉ ngơi đầy đủ. Hơn nữa còn vô cùng đặc biệt nhấn mạnh rằng phải cẩn
thận với mấy cô mắt xanh da trắng mũi cao.
Cảnh Hạ Vũ ở một bên
vừa nghe vừa cười, yên lặng dùng ánh mắt nhu thuận nhìn nàng, cũng không có lên tiếng cắt ngang lời Quý Ninh Hinh đang nói.
...
Toàn bộ chi phí đi lại lẫn ăn ở của chuyến đi đều được ban tổ chức chu cấp, Cảnh Hạ Vũ ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ.
Nói gì đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cô được đi máy bay đến một nơi
thật xa, dù chỉ ngồi ở khoang phổ thông nhưng cảm giác cũng đã vô cùng
mới mẻ và thích thú. Không kiềm được còn ngó nghiêng nhìn đông nhìn tây
một hồi. Thẳng đến khi cơn buồn ngủ ập tới, thiếp đi lúc nào không hay.
Cảnh Hạ Vũ vậy mà ngủ liền tù tì một mạch, cuối cùng bị chị tiếp viên xinh
đẹp đi đến đánh thức, cô cảm ơn người ta mà mặt đỏ bừng vì ngại.
Buổi triển lãm diễn ra ba ngày, thêm buổi đấu giá ở ngày thứ tư. Hành trình này đi ngót nghét cũng tròn một tuần.
Suốt ba ngày triển lãm, Cảnh Hạ Vũ không lúc nào rảnh rỗi. Liên tục thuyết
minh tranh của mình với khách tham quan và những nhà nghệ thuật. Hi vọng có thể lôi kéo nhiều hơn nữa phiếu bầu, để tranh của cô có thể xuất
hiện ở buổi đấu giá.
Thời gian của Cảnh Hạ Vũ ít đến đáng
thương, ngủ cũng không đủ giấc. Nhưng cứ có một giây phút nào đó thoải
mái sẽ lập tức cầm di động nhắn tin với Quý Ninh Hinh, kể cho nàng nghe
vài điều thú vị mà bản thân đã thấy và trải qua.
Nhìn ba bức tranh đặt cạnh nhau, Cảnh Hạ Vũ nghĩ, chỉ cần một trong ba bức tranh lọt vào top đánh giá cao cũng đủ để vui vẻ rồi.
Nhưng kết quả lại khiến người ta trầm trồ không thôi, mãi cho đến rất lâu về
sau này vẫn có không ít người xuýt xoa tán thưởng, các sinh viên của học viện đều lấy đây làm mục tiêu phấn đấu nhưng chưa ai đạt được – cả ba
tác phẩm của Cảnh Hạ Vũ mang đi đều được lựa chọn.
Hơn
nữa, ở buổi đấu giá kia, tranh của cô được ra giá không hề rẻ một chút
nào. Giá tiền đưa ra rất xứng đáng với giá trị của bức tranh, cũng xứng
đáng với những gì mà cô đã bỏ ra.
Ba tác phẩm được một nhà tài
phiệt yêu thích những nghệ sĩ trẻ có phong cách độc đáo đấu giá thành
công. Với số tiền lên tới 3 triệu đô.
Hoạt động lớn kết thúc
đương nhiên không thể thiếu một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ, chúc mừng
những nhà nghệ thuật trẻ đầy tài năng. Cũng là cơ hội để các tập đoàn
đến đào nhân tài.
Một tập đoàn lớn có vị thế vững chắc, đầu tư
đa ngành có trụ sở chính đặt ở Mỹ, ngay lập tức chạy tới tìm Cảnh Hạ Vũ. Họ nói, tập đoàn có một trụ sở phụ khác ở đất nước của Cảnh Hạ Vũ, lĩnh vực mạnh nhất hiện tại chính là thiết kế đồ hoạ cho đa dạng lĩnh vực.
Bày tỏ thành ý muốn cùng Cảnh Hạ Vũ ký hợp đồng, hi vọng cô cân nhắc về
đầu quân cho họ.
Cảnh Hạ Vũ lúc đầu vẫn còn do dự, nhưng sau khi nghe được tên công ty thì thái độ thay đổi 180 độ, đồng ý ngay tức khắc.
Quang Ảnh – tập đoàn lớn bậc nhất toàn quốc chuyên về đồ hoạ, người ở đây đều là nhân tài. Tỉ lệ chọi cực cao, có tiền cũng không vào được. Quang Ảnh từ trước đến nay chỉ nhìn thực lực, không nhìn tiền.
Sinh viên
giỏi sau khi ra trường cạnh tranh sứt đầu mẻ trán cũng khó vào được cửa, nay cơ hội tốt như vậy, tại sao không nắm bắt?
Chỉ đợi Cảnh Hạ Vũ đồng ý, người đại diện tập đoàn lập tức mang hợp đồng ra, hai bên ký kết ngay tại chỗ.
Họ cam kết trong thời gian Cảnh Hạ Vũ còn đi học sẽ chu cấp toàn bộ chi
phí học tập, cũng để cô vừa học vừa đến tập đoàn thực tập và làm quen
công việc. Giúp cô tham gia các khoá học nâng cao và dự những diễn đàn
học thuật liên quan đến ngành nghề đang theo học. Đợi đến khi ra trường
là có thể trực tiếp gia nhập vào đội ngũ chính thức của tập đoàn.
Một chuyến đi gặt hái nhiều điều ngoài mong đợi.
Cảnh Hạ Vũ vui đến mức không tài nào ngủ được. Gọi điện thoại về báo tin
mừng với hai mẹ con Quý Kim Ngọc. Quý Ninh Hinh ở bên kia đại dương, sau khi kết thúc cuộc gọi bỗng dưng lại bật khóc. Hỏi ra thì nàng chỉ nói
hạnh phúc thay cho Cảnh Hạ Vũ. Vui vì cuối cùng cô cũng đã đạt thành ước nguyện, mang những đứa con tinh thần của mình ra thế giới, tiếp cận với chân trời rộng lớn đầy mê hoặc kia.
Không thể chờ đợi lâu hơn
nữa, tiệc chúc mừng vừa kết thúc, Cảnh Hạ Vũ liền lên máy bay chạy trở
về bên cạnh Quý Ninh Hinh. Cô muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui lớn này.
Hơn nữa, ngày đặc biệt kia cũng sắp tới rồi. Có việc quan trọng mà cô cần phải làm.