Chuyện Trong Hẻm

Chương 4: Mẹ già bát quái


trướctiếp

Đợi đến khi Cảnh Hạ Vũ hoàn thành xong giờ dạy buổi tối thì trời cũng đã tối muộn. Nhìn lại tin nhắn với Quý Ninh Hinh cũng đã muộn hơn một giờ so với thời gian hẹn lấy trứng ban đầu.

Cảnh Hạ Vũ mím môi, ngồi lên chiếc xe yêu dấu của mình ra sức đạp, cô muốn đến đó nhanh nhất có thể. Người ta đã có lòng giúp mà mình lại đến muộn, quả thật có chút thất lễ.

Một đường đạp vội vã không ngừng, lúc đến được Nhất Niệm, trên lưng Cảnh Hạ Vũ đã ướt đẫm mồ hôi. Vẫn còn may, bên trong quán vẫn còn sáng ánh đèn. Khẽ đưa xe vào góc, Cảnh Hạ Vũ ghé mắt nhìn vào liền thấy Quý Ninh Hinh còn đang loay hoay dọn dẹp trong quầy.

Khẽ đẩy cửa đi vào, cái chuông gió treo phía trên bị sự tác động của cửa leng keng kêu lên nghe trầm ấm lại vui tai. Quý Ninh Hinh xoay người nhìn ra cửa, thấy Cảnh Hạ Vũ đứng đó liền nhanh chóng buông xuống khăn tay, bước ra khỏi quầy.

"Em đến rồi"

Cảnh Hạ Vũ đóng cửa, ngại ngùng lên tiếng.

"Xin lỗi, hôm nay công việc kết thúc hơi muộn nên em đến trễ"

"Không sao, chị vẫn chưa đóng cửa mà. Món mới hôm nay mới chính thức đưa vào thực đơn nên chị vẫn còn đang bận đây"

Bầu không khí bởi vì Cảnh Hạ Vũ vẫn còn cảm thấy có lỗi nên có chút lúng túng, Quý Ninh Hinh đang nghĩ cách để phá giải cái tình huống có chút kỳ lạ này thì bất ngờ nghe đối phương lên tiếng.

"Hay em phụ chị dọn quán nhé, dù gì cũng đã trễ rồi"

Biết rõ nếu mình từ chối sẽ mang đến cho đứa trẻ trước mặt thêm phần khó xử, Quý Ninh Hinh cũng không khách khí mà đồng ý. Nhận được cái gật đầu của nàng, Cảnh Hạ Vũ tiếp nhận khăn tay đi lau qua bàn ghế, sau đó chồng từng chiếc ghế gọn gàng ngăn nắp lại với nhau.

Có thêm người nên tốc độ công việc cũng được đẩy nhanh hơn, hai người vừa làm vừa câu được câu mất trò chuyện, từ đó cũng hiểu được thêm một chút về đối phương.

Tỉ như Quý Ninh Hinh biết về hoàn cảnh của Cảnh Hạ Vũ, biết cô theo học ở một ngôi trường gần đây, rằng đối phương cũng có một số sở thích như mình, yêu hoa cỏ thiên nhiên, thích vẽ vời trồng trọt.

"À, có một thắc mắc luôn muốn hỏi em từ lâu"

Cảnh Hạ Vũ không trả lời, chỉ đơn giản nhìn nàng như điều muốn nàng nói tiếp, nhận được tín hiệu của cô, Quý Ninh Hinh mới lựa lời mà hỏi.

"Mỗi lần đến quán luôn thấy em ngồi yên một chỗ, khi đi thì để lại một bức tranh, còn là vẽ về Nhất Niệm. Có ý nghĩa gì cho hành động này không?"

"...Không có, chỉ đơn giản là em thích cách bày trí và không gian nơi đây nên nghĩ muốn lưu lại"

"Muốn lưu lại thế tại sao không mang về?"

"Em cũng không biết, nghĩ cứ để lại"

Quý Ninh Hinh phì cười trước câu trả lời lạ đời như thế. Thật tò mò muốn biết trong não cô đang nghĩ cái gì.

Nhưng thật lâu về sau này, những gì Cảnh Hạ Vũ đưa, nàng đều cất vào tủ bảo hiểm xem như là báo vật, nàng xem chúng như đó là những kỉ vật minh chứng cho tình yêu của cả hai. Nhưng, đó vẫn là chuyện của sau này.

Hoàn thành xong công việc, Quý Ninh Hinh định chia tay Cảnh Hạ Vũ trước cửa quán để đi về. Nào ngờ cô đặt trứng chắc chắn lên xe rồi lại quay sang ngõ lời.


trướctiếp