Hội liên hiệp các trường đại học trong nước cứ cách hai năm sẽ liên kết với các trường ở những nước khác tổ chức giao lưu với
nhau. Những sinh viên ưu tú sẽ được đại diện nước của mình đến tham dự.
Năm nay đến lượt nước của Cảnh Hạ Vũ làm chủ nhà, đứng ra tổ chức. Lấy
trường học của cô làm địa điểm chính, là nơi tiếp đón các phái đoàn đến
đây.
Là một sinh viên tốt, Cảnh Hạ Vũ vinh dự được là một trong
ba sinh viên ưu tú nhất của nước chủ nhà tham gia đại hội lần này, cùng
với những người khác. Cùng nhau trải qua bảy ngày với nhiều hoạt động
được tổ chức.
Cả một quãng trường rộng lớn được trưng dụng hoàn
toàn nhằm phục vụ lễ hội. Mục đích chính là mở gian hàng ẩm thực, để
sinh viên các nước tự tay chế biến, quảng bá ẩm thực của quốc gia mình.
Cũng vì như thế mà người từ khắp nơi kéo đến rất nhiều, số lượng người phát
hiện ra con hẻm nhỏ cũng không ít. Khách ghé quán tăng chóng mặt, Quý
Ninh Hinh chịu không nổi, trực tiếp đóng cửa quán, theo giúp Cảnh Hạ Vũ
một tay. Hơn nữa nàng vẫn còn tâm tư khác.
Nàng liên lạc với lãnh đạo của trường, nhanh chóng lấy được quyền tham gia nhóm đại diện với tư cách cựu sinh viên ưu tú.
Ngày đầu tiên, trường học chia thành nhóm để quản lý gian hàng. Cảnh Hạ Vũ
cùng Quý Ninh Hinh và ba người khác nhận nhiệm vụ mở màng. Hai người các cô đảm nhận bếp chính, những người khác có trách nhiệm thu hút và lôi
kéo khách hàng.
Không đơn thuần chỉ là giao lưu, ban tổ chức còn ra quy định biến nó thành một cuộc tranh tài. Kết quả tranh tài dựa vào doanh thu mỗi gian hàng kiếm được, đến cuối ngày sẽ tổng kết kết quả,
quà thưởng sẽ được phát theo thứ bậc xếp hạng.
Nơi đây là thành
phố lớn, có không ít người nước ngoài đến đây làm việc. Cho nên chỉ
trong nháy mắt, cuộc thi tài thu hút không ít người. Vì vậy, lôi kéo
khách hàng là vô cùng quan trọng.
Gian hàng của Cảnh Hạ
Vũ rất nhanh đã có bất lợi. Những món ăn độc lạ, đặc sắc đến từ các nước khác vô cùng thành công lôi kéo chân người qua đường. Người quốc nội
trước giờ ăn không ít đồ ăn trong nước, giờ đây quầy của cô nếu vẫn tiếp tục bán những món nội địa, không cần bàn cãi, nhất định sẽ không đuổi
kịp những người kia.
Cần phải có đột phá, cốt lõi chính là quảng
bá ẩm thực đất nước, đương nhiên sẽ không thể bày bán các món ăn có
nguồn gốc từ nước ngoài. Bài toán khó hiện tại không biết nên giải làm
sao.
"Hạ Vũ, không ổn rồi"
Quý Ninh Hinh cau mày, nhìn từng hàng người kéo nhau đi trước mặt không khỏi lo lắng.
Những người còn lại trong nhóm cũng không biết nên làm sao cho phải. Ở đây có cựu sinh viên ưu tú chuyên về ẩm thực, đến nàng còn khó xử thì họ cũng
không tìm được cách nào khác, mặc dù bản thân cũng là sinh viên bếp.
Cảnh Hạ Vũ quan sát xung quanh, ánh mắt chợt loé sáng, búng tay gọi mọi người trong nhóm đến thảo luận.
"Mọi người có thấy một điểm bất lợi của các gian hàng kia không?"
Nhận được ánh mắt dò hỏi, Cảnh Hạ Vũ nói tiếp.
"Những món ăn họ phục vụ đều là những món mang tính chất ngồi lại ăn, tất
nhiên với số lượng người đông đảo thế này thì sẽ không đủ chỗ ngồi, chờ
đợi một thời gian lâu sẽ rất dễ khiến người ta chán nản. Chúng ta sẽ đột phá lên từ chỗ này"
"Ý em là, làm món mang đi sao?"
"Ninh Hinh thông minh quá đi"
Quý Ninh Hinh được khen thì tự hào, kế hoạch cũng được thông qua, Cảnh Hạ
Vũ ghi vào giấy nguyên liệu cần thiết, để cho ba người kia đi chuẩn bị.
Bọn họ mạo hiểm hi sinh nửa ngày để thử nghiệm ý tưởng mới.
Quý Ninh Hinh sử dụng bột, men nở, nước và một nguyên liệu đặt biệt tạo mùi thơm do chính nàng nghiên cứu dựa trên những loại cây thảo mộc tạo
thành trộn đều rồi cán thành những miếng tròn có độ dày vừa phải. Sau đó nàng đem nó đi nướng bằng lò than, giúp bánh chín nhưng vẫn giữ độ ẩm
nhất định.
Một cách làm khác chính là đem đi chiên lên.
Nhưng vì nghĩ người ăn ngại dầu mỡ, dễ bị ngấy nên đây không phải là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi bánh chín, Quý Ninh Hinh đem nó cắt thành hai phần nhưng không rời hẳn, hai mảnh bánh vẫn còn dính vào nhau một chút.
Cảnh Hạ Vũ cũng không nhàn rỗi, cô mang thịt lợn, thịt gà, lẫn thịt bò đem
đi hầm ở ba chiếc nồi riêng. Bên trong mỗi nồi còn có hoa hồi, đinh
hương, và vô số các nguyên liệu khác nhằm đảm bảo độ ngọt và hương thơm
của thịt.
Thịt đã đạt đến độ chín hợp lý, Cảnh Hạ Vũ đem ra băm
nhỏ, để qua một bên. Tiếp đến, cô bắt tay vào làm phần nước sốt. Công
thức riêng biệt đặc trưng do chính Cảnh Hạ Vũ nghĩ ra. Điểm nhất quan
trọng chính là mùi hương.
Không biết Cảnh Hạ Vũ đã dùng những
nguyên liệu gì, hương thơm trong lúc chế biến không ngừng theo gió bay
đi, níu chân người đi đường.
Cô đem phần thịt kẹp vào vỏ bánh
Quý Ninh Hinh đã làm, rưới nước sốt, thêm vào vài cộng hành lá cùng rau
thơm để món ăn thêm đậm đà.
Một chiếc bánh Rou Jia Mo phiên bản
dã chiến đặc biệt cứ thế được ra đời. Khi ăn, người ta cảm nhận được vị
dai dai, bùi bùi, cùng một mùi thơm bí ẩn không biết là gì từ lớp vỏ
bánh. Bên trong thị mềm như muốn tan trong miệng, hoà vào với mùi thơm
hấp dẫn từ nước hầm thịt, trộn lẫn với vị nước sốt độc lạ chưa từng có
từ trước đến giờ, quả thật khiên người ta bất ngờ. Là món ngon khó
cưỡng, từ vẻ ngoài đến hương vị bên trong.
Vì là không gian mở,
khách hàng có thể dễ dàng nhìn thấy quá trình món ăn hình thành. Lại
thêm nhan sắc không đùa được của hai vị đầu bếp trong quầy, du khách bị
hấp dẫn đến càng nhiều, hai người bắt đầu trở tay không kịp.
Hai trong số ba người còn lại xắn tay áo vào phụ. Bốn người làm một người
đón khách, số lượng bánh được yêu cầu không ngừng tăng lên.
Một
món bánh tưởng chừng đơn giản nhưng lại hút không ít khách. Những người
đã từng ăn món này trước đó ở nơi khác cũng không kém phần ngạc nhiên
khi được thưởng thức phần ăn độc đáo này. Cái nhìn về Rou Jia Mo của họ
cũng khác đi rất nhiều, thì ra còn có thể chế biến nó ngon đến như vậy.
Ngày đầu tiên kết thúc, không nghi ngờ gì, gian hàng của Cảnh Hạ Vũ nằm
trong top doanh thu. Tuy không đứng đầu, nhưng đây đã là kết quả không
hề tệ.
Năm người dọn dẹp sạch sẽ xe hàng nhỏ, ra về.
Quý Ninh Hinh vừa đi vừa lầm bầm.
"Mệt chết rồi, mệt chết chị rồi"
Vốn dĩ đóng cửa Nhất Niệm là do không chịu được khối lượng phục vụ quá
đông, ai ngờ đến phụ Cảnh Hạ Vũ còn tiếp nhận số lượng khách nhiều gấp
mấy lần Nhất Niệm. Sức lực hoàn toàn bị rút cạn, cũng may chợ ẩm thực
cũng chỉ diễn ra có một ngày.
Cảnh Hạ Vũ cưng chiều nhìn nàng, nhỏ giọng đáp.
"Tối nay là thời gian tự do giao lưu, nếu chị mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi được rồi"
"Không được, chị muốn đi"
Nghe lời đề nghị của cô, Quý Ninh Hinh ngay lập tức phản đối. Dù có thế nào
thì cũng phải đi với cô mới được, con người trước mắt này đâu có biết
bản thân mình có bao nhiêu cuốn hút người khác.
Cảnh Hạ Vũ thấy Quý Ninh Hinh phồng má giận dỗi cũng không nói nữa, ma xui quỷ khiến đưa tay lên xoa đầu nàng, nói.
"Được được, vậy tối em đến đón chị"
Sau đó mới nhận ra hành động thất thố của mình, đỏ mặt rút tay lại. Quý
Ninh Hinh ngược lại dường như rất hưởng thụ, vui vẻ đáp một tiếng.