Xe chạy đến chân núi thì bị chặn lại, đường núi đã hoàn toàn bị san lấp. Đội cứu hộ vẫn đang dốc hết sức để khai thông đường.
Từng giây trôi qua, lòng Cảnh Hạ Vũ lại càng thêm lửa đốt. Không chờ được nữa, cô quyết định tự tìm đường đi lên.
"Này, cô gái, trên đấy nguy hiểm lắm, đừng tuỳ tiện đi vào"
Cảnh Hạ Vũ đi như là chạy, người phía dưới muốn đuổi theo cũng không kịp, trơ mắt nhìn cô đi ngày càng xa.
Có một người bắt được Cảnh Hạ Vũ, biết không thể ngăn cô lại nên đưa cho
cô một bộ đàm, dặn dò nếu thấy được người phải lập tức thông báo vị trí, đội cứu hộ sẽ nhanh chóng chi viện.
Cảnh Hạ Vũ gật đầu đồng ý.
Động đất rất mạnh, phần lớn tín hiệu bị mất đi, khách sạn phía trên bị cô
lập hoàn toàn, cũng không biết nó có ổn hay không. Cảnh Hạ Vũ cắn răng
vừa đi vừa dọn đường, đất đá vụn nát dưới chân cũng không cứng bằng tấm
lòng kiên định của cô.
Phải đến chập tối Cảnh Hạ Vũ mới lên được đến khách sạn. May mắn khách sạn được xây dựng kiên cố, cũng đã phòng
ngừa sẵn sàng đối phó thiên tai nên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ có vài bức tường bao phủ bên ngoài là bị đổ sụp, phía trong vẫn khá
an toàn.
Nhưng vì là động đất, dư chấn cách không bao lâu lại
xuất hiện một lần nên để đảm bảo an toàn, họ vẫn lựa chọn di tản khách
tham quan bên trong ra bãi đất trống, dựng những cái lều thật lớn cho họ ở tạm.
Đồng thời những nhân viên đã được đào tạo kỹ lưỡng cũng
chia ra thành từng nhóm cứu hộ nhỏ, đi tìm những hành khách đang bị mất
tích.
Cảnh Hạ Vũ đi vào, liên hệ với quản lý trình bày sự việc. Hỏi tìm hai vị khách là Quý Ninh Hinh và Trình Tinh Dĩnh.
Quản lý tra danh sách, sau đó báo lại rằng nhóm khách tham quan của Quý Ninh Hinh là nhóm đang bị mất tích mà họ đang tìm kiếm.
Lòng Cảnh Hạ Vũ nguội đi vạn phần.
"Ngài có biết họ đi đâu không?"
"Sáng sớm họ đến chỗ chúng tôi mượn lều, nó là đi cắm trại ở khu rừng gần đây, sau đó thì gặp sự cố này"
Cảnh Hạ Vũ hỏi vị trí chính xác của khu rừng, sau đó lại xin khách sạn vài
vật dụng cần thiết lẫn lương thực và thức uống, muốn lập tức lên đường.
Đội ngũ nhân viên khách sạn lẫn vài vị khách gần đó đều lên tiếng khuyên nhủ.
"Đã trễ lắm rồi, cô lại bôn ba một ngày, nếu đi nữa sẽ rất nguy hiểm"
"Nhưng mà..."
"Đúng vậy đó, dư chấn vẫn còn, ban đêm lại không thể nhìn chính xác, nếu cô đi lành ít dữ nhiều đó"
"Tôi..."
"Hơn nữa khách sạn cũng đã cho đội cứu hộ đi tìm rồi. Nếu muốn đi thì đợi
trời sáng đi cho an toàn, nếu đi bây giờ lỡ như gặp bất trắc vậy thì
người thân của cô phải làm sao đây?
Cảnh Hạ Vũ một miệng không nói lại trăm lời, chỉ đành nán lại chờ thêm một chút.
Nhưng căn bản cô không thể nào chợp mắt nghỉ ngơi nổi, mỗi phút giây trôi qua đều như kiến bò chảo nóng, không thể ngồi yên.
Khó khăn lắm mới đợi được đến hừng đông, đồng hồ hiển thị 3 giờ 23 phút,
quan cảnh lúc này lờ mờ hiện lên, nếu miễn cưỡng nhìn kỹ vẫn có thể đi
được.
Cảnh Hạ Vũ không thể đợi thêm được nữa, dựa theo lời hướng dẫn của vị quản lý kia vào tối qua, cô men theo con đường mòn duy nhất
tìm đến nơi Quý Ninh Hinh dựng lều.
...
Đến nơi.
Trước mặt là một đống hoang tàn đổ nát, đường đi hoàn toàn bị cây ngã chặn
lại, san lấp mất con đường mòn duy nhất. Cảnh Hạ Vũ cẩn thận đạp lên
từng gốc cây nằm ngổn ngang trên đường mà bước.
Cảnh Hạ Vũ cầm
điện thoại trên tay cố gắng liên lạc với Quý Ninh Hinh nhưng tín hiệu
thật sự yếu đến đáng thương, không cách nào nối thông với đầu dây bên
kia.
Đi vào sâu thêm một đoạn, thậm chí bộ đàm kẹp trên thắt
lưng cũng bị nhiễu sóng, vang lên vài tiếng rè rè yếu ớt rồi im bặt,
chính thức mất toàn bộ phương thức liên lạc với những người khác.
Cảnh Hạ Vũ vừa đi vừa quan sát, ánh mắt bất chợt bị một vật lấp lánh thu
hút. Cô đến gần, phát hiện đó là móc khoá kim loại khắc hình Quý Ninh
Hinh mà cô tặng cho nàng vào năm mới.
Nhìn quan một lúc để xác
định phương hướng, tuy mọi thứ có chút hỗn loạn nhưng miễn cưỡng vẫn có
thể thấy được đường đi bị chia làm hai ngã. Dựa vào vị trí rơi của móc
khoá, Cảnh Hạ Vũ nhanh chóng suy đoán hướng của Quý Ninh Hinh trong
lòng. Nhắm thẳng hướng đó mà chạy.
Tuy nhiên, vấn đề lại đến
không lâu sau đó. Vậy mà lại đến ngỏ cụt. Đất sạt lỡ đã khiến bìa rừng
bị sụp đổ, bây giờ nhìn nó tựa như một cái vực.
Cảnh Hạ Vũ tự tin với suy đoán của mình, chắc chắn Quý Ninh Hinh đang ở phía dưới kia.
Cô nhanh chóng đi tìm một gốc cây vừa tầm, cuối xuống ngồi lên nó, lựa một tư thế vững chắc và dễ ngồi, bắt đầu theo khúc cây trượt xuống dưới.
Cảnh Hạ Vũ mím chặt môi, thả mình trôi theo tốc độ trượt. Cũng may cái vực
này hình thành do bìa rừng rơi xuống nên cũng không quá dốc. Thời gian
trôi qua không lâu, Cảnh Hạ Vũ cảm giác mình đa qua được sườn bên kia
của khu rừng thì khúc cây cũng dừng lại.
Đúng như những gì cô nghĩ, thật sự là đến sườn bên kia.
Bầu trời bên này mây đen giăng kín, có vẻ như sẽ có một trận mưa to. Không
thể tìm được mặt trời, thời gian có chút không xác định được.
Cảnh Hạ Vũ xem điện thoại, vậy mà cô đã đi được nửa ngày rồi. Tức là Quý
Ninh Hinh gặp nạn đã gần 24 tiếng, cô cần phải nhanh hơn nữa.
May mắn một điều rằng dường như phía bên này không bị tàn phá nghiêm trọng
như bên kia, cũng chỉ có một lối mòn duy nhất. Cảnh Hạ Vũ men theo con
đường tăng tốc chạy, ba lô trên vai nặng trịch khiến cô tiêu hao sức lực nhanh hơn.
Chạy thêm thời gian một nén nhanh, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống.
Cảnh Hạ Vũ chạy nước rút.
Ước chừng thêm thời gian một chén trà, cô cuối cùng cũng trông thấy mái lều nhỏ nằm trơ trọi giữa rừng.
Không có thời gian nhiều, Cảnh Hạ Vũ chạy thẳng một đường tới đó.
Linh cảm mãnh liệt nói với Cảnh Hạ Vũ rằng Quý Ninh Hinh đang ở đó.