Cơm nước xong xuôi, Quý Ninh Hinh ôm Tiểu Hùng ngồi một bên xem Cảnh Hạ
Vũ vẽ tranh. Ông bà Vương, ba mẹ của bé gái mà Cảnh Hạ Vũ dạy thêm có
một người bạn rất thích hội hoạ, dường như là người có tiếng nói nhất
định trong giới nghệ thuật.
Người này luôn tìm kiếm và tạo cơ
hội cho người nghệ thuật gia trẻ. Cảnh Hạ Vũ đi dạy khiêm tốn lại lễ
phép, kỹ năng vẽ thì không cần phải bàn cãi. Được vợ chồng ông Vương
nhiệt tình giới thiệu, cô thành cô có được sự chú ý của người nọ.
Người bạn đó của họ muốn Cảnh Hạ Vũ vẽ cho mình một bức tranh thuỷ mặc, nói
muốn treo trong phòng khách trong nhà. Cũng đã chuyển cho cô một khoản
tiền lớn, gọi là tiền cọc. Thù lao còn lại sẽ thanh toán sau khi tranh
hoàn tất.
Cảnh Hạ Vũ biết đây chỉ là phép thử, muốn con đường đi
sau này tốt hơn, cô phải làm thật tốt. Với những người có tiền, số tiền
cọc kia cũng chỉ như giấy ném qua cửa sổ. Nhưng với Cảnh Hạ Vũ, đó lại
là thứ để mưu sinh.
Cảnh Hạ Vũ cần tiền, cũng cần cơ hội cho sự
nghiệp. Chính vì thế nên cô đã dành hết sự tập trung và tâm huyết vào
tác phẩm lần này. Áp lực vô cùng lớn.
Quý Ninh Hinh biết tính
nghiêm trọng của vấn đề, không dám bong đùa như ngày thường nữa. Một
người một chó ôm nhau không phát ra tiếng động, mím môi dành cho Cảnh Hạ Vũ không gian yên tĩnh nhất có thể.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ tĩnh mịch. Quý Ninh Hinh lục tìm điện thoại trong túi xách, là một dãy số lạ.
Không biết đối phương nói gì, chỉ thấy mày Quý Ninh Hinh dần cau chặt, vẻ mặt ngày càng xấu. Chỉ nghe nàng lo lắng nói
"Được, tôi tới liền"
Cảnh Hạ Vũ kịp phát hiện ra điều bất thường, cô dừng lại, buông cọ vẽ và khay màu trên tay xuống bàn.
"Có chuyện gì sao?"
"Mẹ của chị không biết vì sao lại nhập viện rồi, giờ chị phải vào đó xem sao"