Tề Dật Minh này cũng không phải to mồm bình thường mà lần nào cũng hét vang dội như vậy cả!
Người chung quanh kéo tới xem náo nhiệt tiếp tục gia tăng làm tôi xấu hổ không dám mở miệng.
"Anh, hình như là quần của anh thật đó!" Chẳng biết Cố Dương đi tới từ lúc nào mà nói vậy.
Ha ha, tôi còn không biết hay sao?
Tôi đang định xuống lấy quần sịp thì chợt thấy một nam sinh chạy ra nói gì đó với Tề Dật Minh dưới lầu, bóng lưng này, vóc dáng cao lớn này ngoài hotboy họ Văn của chúng tôi ra còn có thể là ai nữa.
Chẳng biết bọn họ nói gì mà Tề Dật Minh giao quần sịp của tôi vào tay Văn Tự.
"......"
Tên này làm gì thế không biết, tôi vội vã lao ra khỏi ký túc xá xuống lầu tìm hiểu thực hư.
Khi đến góc cầu thang ở tầng dưới, tôi đụng phải Văn Tự.
112
Văn Tự đang bưng quần sịp của tôi bằng hai tay, tóc mái hơi rối, chắc lúc nãy chạy lên chạy xuống bị gió thổi.
"Cậu, cậu lấy quần tớ làm gì?" Tôi hỏi.
"Tớ sợ cậu ngại nên lấy giùm cậu." Nói xong Văn Tự đưa quần sịp tới trước mặt tôi.
Tôi thấy trên quần dính một vết bẩn, đoán chừng lúc rơi xuống đất bị dính bụi.