Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 46


trướctiếp

Edit: Mean

  Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Lôi Lôi cùng một vài người bạn lên núi dạy học, đi được nửa năm thì ngôi nhà cũ ở thành phố nơi cô sống sắp bị phá bỏ do quy hoạch đô thị.

  Hiện giờ quan hệ giữ hai người lão Trần lão Dịch với Trần Lôi Lôi đã ổn định nên cùng nhau bàn bạc mua một căn hộ lớn bằng hình thức chia sẻ phòng ở, thời điểm căn hộ được sửa sang và dọn đến ở, Trần Lôi Lôi đã về ở được hai tháng.

  Trần Lôi Lôi đã rám nắng, giảm cân, nhưng tính cách của cô đã thay đổi rất nhiều so với tính cách táo bạo trước đây, cô hay cười nhiều hơn.

  Lão Trần rất thích sự thay đổi của cô, vì vậy khi con gái nói muốn tiếp tục đi học đã lập tức đồng ý ngay.

  Vừa đồng ý xong không lâu sau anh lại rơi vào một mớ bòng bong.

  Lão Trần tưởng không ai nhìn ra trạng thái của mình, nhưng thật ra lão Dịch đã sớm nhận ra có gì đó không ổn, chỉ là muốn anh chủ động nói ra cho nên vẫn luôn im lặng.

  Lão Trần kìm được ba ngày, ba ngày sau nước mắt lưng tròng nhìn lão Dịch, hỏi hắn có nên kể cho Trần Lôi Lôi nghe thân thế của cô không.

  Hai người đã bên nhau gần ba năm, trong thời gian đó hắn đã biết một chút về bố mẹ ruột của Trần Lôi Lôi, nhưng chuyện này người ngoài như hắn không thể xen vào quá nhiều, chỉ nói lão Trần tự quyết định đi.

  Lão Trần nghe xong liền vùi đầu vào ngực lão Dịch, một lúc lâu sau mới đi vào phòng làm việc gõ cửa, nói với Trần Lôi Lôi mình có chuyện muốn nói với cô.

  Trần Lôi Lôi đỡ kính trên sống mũi, lùi lại để lão Trần vào, lão Trần vào phòng đóng cửa lại rồi hắng giọng nói: “Lôi Lôi, bố…”

  ”Bố,” Trần Lôi Lôi đột nhiên nói, “Con về đã không nói với bố chuyện con đi hỗ trợ giảng dạy mấy tháng kia.”

  Lão Trần sửng sốt: “Bây giờ muốn nói sao?”

  Trần Lôi Lôi lắc đầu: “Thật ra con biết bố định nói cái gì cho nên muốn ngắt lời bố.”

  Lão Trần cau mày: “Con biết bố định nói gì?”

  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Con biết.”

  .

  Trần Lôi Lôi đã biết mình không phải là con gái ruột của Trần Cố từ rất lâu rồi, còn sớm như thế nào thì phải ngược dòng về nhiều năm trước.

  Năm đó Trần Lôi Lôi đang học lớp 5 hoặc lớp 6 gì đó. Trong giờ nghỉ trưa sau khi ăn trưa, giáo viên nói rằng có người đang tìm cô, người kia mang theo giấy khai sinh của Trần Lôi Lôi và bệnh án của bệnh viện để chứng minh Trần Lôi Lôi thật ra là cháu gái của mình.

  Trần Lôi Lôi đã gặp gia đình này dưới sự dẫn dắt của cô giáo, nhóm người này tự nhận là bố mẹ của bố mẹ ruột và chị gái, bọn họ đến tìm Trần Lôi Lôi là muốn đón cô về đoàn tụ.

  Trần Lôi Lôi khi đó mới mười tuổi, không thể nói là không hoảng sợ, nhưng cô vẫn yên lặng nghe nhóm người kia nói.

  “Nếu tôi thực sự là người nhà của các người, tại sao ngay từ đầu đã biết tôi ở đây mà không đến tìm tôi sớm hơn?” Trần Lôi Lôi hỏi.

  Nhóm người không trả lời được, lại không có thêm thông tin chứng minh quan hệ họ hàng nên đã bỏ đi trong sự tắc trách của giáo viên và bác bảo vệ.

  Trần Lôi Lôi không nói với lão Trần chuyện này, nhưng thời gian sau đó cô vẫn bị đám người này quấy rối, để tránh xa những thứ lộn xộn này cô đã lấy thành tích thật cao để vào học ở một ngôi trường hoàn toàn khép kín.

  Có lẽ nhìn thấy sự không tin tưởng của Trần Lôi Lôi, mấy người kia nhanh chóng rời đi, trước khi đi để lại một thẻ ngân hàng, nói rằng đó là tiền tiêu vặt cho cô.

  Nghe xong, lão Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình canh phòng nghiêm ngặt như vậy vẫn cho người khác cơ hội, càng không ngờ rằng Trần Lôi Lôi từ nhỏ đã học được tính cách nhẫn nhịn.

  Trước đây có một thời gian Trần Lôi Lôi muốn chuyển trường là vào giai đoạn quan trọng năm cấp 2, bởi vậy lão Trần đã không đồng ý yêu cầu của cô, cuối cùng Trần Lôi Lôi dùng điểm số thật cao chứng minh thành tích của mình, lão Trần lúc này mới cho phép cô đến một trường học kép kín vào nửa cuối năm lớp sáu.

  “Sao con không nói với bố sớm hơn?” Lão Trần hỏi.

  ”Bố đã vất vả quá rồi,” Trần Lôi Lôi nói, “Con không muốn làm bố phiền lòng.”


trướctiếp