Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 1


trướctiếp

Edit: Silent

Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo.

Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi.

Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết.

Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa.

Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa.

Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong lòng quá đau buồn, không kìm được càng lúc càng lớn.

Lão Dịch tự nghĩ người nào mà khóc lóc thảm thiết như vậy nhỉ, nhìn quanh hành lang của bệnh viện thú y, thấy một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen đang ngồi ở cửa.

Chỉ là rất trùng hợp, người bên kia vừa ngẩng đầu lên thì đối mắt với Lão Dịch, hai người nhìn nhau.

“Con thỏ.”


trướctiếp