Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ

Chương 1


trướctiếp

Ánh mặt trời buổi chiều có chút chói chang, cả người Kỷ Chu Độ mặc trang phục hóa trang Romeo cao cổ ngồi ở trong lều được che khuất toàn bộ ánh nắng nhưng vẻ mặt nhìn rất thối.

Liên Đào lấy lòng ngồi bên cạnh anh, trong tay cầm lấy một cái quạt điện nhỏ hướng về phía anh, cười nói: “Anh à, cố gắng kiên trì tiếp đi, còn có năm mươi cái vé nữa là bán hết rồi, đây là lịch sử ghi chép này, kiên trì chính là thắng lợi!”

Kỷ Chu Độ lạnh mặt quay sang ngang: “Lẽ nào không kiên trì thì sẽ là cảm nắng?”

Liên Đào là bạn cùng phòng của anh, cũng là trưởng đoàn kịch của trường, tuy nhiên gần đây chất lượng diễn xuất của câu lạc bộ không được tốt lắm, lượng khán giả đến xem trong học kỳ này đã tụt dốc không phanh. Toàn bộ nguồn kinh phí của câu lạc bộ đều dựa vào doanh thu bán vé vào cửa, lúc này mới qua được nửa học kỳ, kinh phí cũng sắp bị thâm hụt rồi.

Nhưng mà giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ lại chỉ muốn diễn những vở kịch kinh điển, không chịu diễn cái mới. Romeo và Juliet đã diễn tới lần thứ năm rồi, giáo viên cứ khăng khăng cho rằng không ai xem chính là vấn đề của diễn viên, dù sao nghệ thuật là không có biên giới, một tác phẩm nghệ thuật hay không phân biệt người xem là giàu sang hay nghèo hèn. Cho nên vỗ tay cái đốp rồi muốn lần này Liên Đào nhất định phải chọn được diễn viên thật đẹp để chứng minh, nếu không tuyển được người phù hợp thì câu lạc bộ này cũng giải tán luôn đi.

Liên Đào trở về bèn ôm bắp đùi bạn cùng phòng anh ta kêu khóc: “Ba ơi, cứu con với!”

Kỷ Chu Độ là ai, là người khi mới chỉ là một sinh viên năm nhất đã leo thẳng lên hot search chỉ vì một tấm ảnh chụp trộm, khi ra ngoài luôn bị quấy rầy bởi mấy người tìm kiếm ngôi sao, hai năm liền được bầu chọn là nam thần của trường học.

Kỷ Chu Độ lạnh lùng từ chối, Liên Đào kiên trì không ngừng, sau đó có rất nhiều buổi sáng sớm vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Liên Đào đứng ở bên giường của mình nói với giọng thê thảm: “Ba ơi, sau khi con chết rồi, ba nhớ đốt cho con ít vé vào cửa của đoàn kịch, cũng coi như chút cống hiến cuối cùng của con ở trong đoàn kịch...”

Kỷ Chu Độ đau đầu không thôi, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, nhưng cái gật đầu này lại tạo thành một sai lầm lớn.

Lúc Liên Đào cầu xin anh chỉ nói rằng anh chỉ cần lên sân khấu diễn một chút là được rồi, không nói cho anh rằng anh phải bán nhan sắc của mình đứng dưới trời nắng chang chang ở trường học để bán vé vào cửa.

Phần make up là do bạn gái Liên Đào làm, vốn dĩ Kỷ Chu Độ đã đẹp, chỉ cần nhấn nhá thêm chút đường nét, ép anh phải đeo một cái kính áp tròng màu lam nhạt xinh đẹp, đổi một bộ đồ hóa trang, đẹp trai đến mức một trai thẳng như Liên Đào cũng phải lấy điện thoại di động ra điên cuồng mà đăng lên vòng bạn bè: “Tám giờ tối nay, tại đoàn kịch May Mắn của trường, Kỷ Độ Chu ra sân diễn kịch, là một anh chàng rất đẹp trai, mọi người trong đây mau mau tới! P/s: Vé vào cửa sẽ được bán tại sân vận động số hai, số lượng có hạn, tới trước có trước!”

Kỷ Chu Độ, một nam thần không yêu đương, không uống rượu, không đi vũ trường, không bar sàn, suốt hai năm đại học ngoại trừ lúc đi học thì không thấy bóng dáng đâu, bây giờ lại tới đoàn kịch để diễn.


trướctiếp