Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

Chương 2: Ngạo kiều tiểu băng sơn sư đệ x Liếm cẩu đại sư tỷ 2


trướctiếp

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Tang Nhị tiến lên, dùng vỏ kiếm tách các nhánh cây ra, lặng lẽ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nơi đây hoang vắng, mây mù dày đặc, cỏ dại um tùm, rừng cây rậm rạp. Những cành nhánh ngang dọc đan xen, che khuất ánh trăng ảm đạm, chiếu xuống những tàn ảnh lắc lư. Trong mảng mơ hồ ấy có thể nhìn thấy có một bóng người đang dựa vào tảng đá lớn dưới tàng cây.

Tang Nhị có chút chần chờ, sau đó lấy một lá bùa màu vàng hình chim nhỏ từ trước ngực ra, rót linh lực vào. Vào khoảnh khắc lá bùa bay khỏi tay, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, lá bùa đột nhiên phát ra ngọn lửa sáng ngời ấm áp. Chú chim với hai cánh hình tam giác giang rộng, vỗ vài cái, như thể thật sự có sự sống, cứ như vậy mà bay lên.

Đây là một loại thần thức mà tiên môn gọi là giấy phù phượng hoàng. Chỉ cần một chút linh lực để khởi động, nó có thể hóa thành chú chim cả người tắm mình trong lửa. Điều thần kỳ nhất chính là, khi lá bùa đang cháy sẽ không co quắp lại hay biến thành màu đen, càng không có tro rơi xuống, so với nến hay đèn pin dùng tốt hơn rất nhiều.

Hoàn cảnh tối tăm bỗng được soi sáng, nơi bên cạnh khoảng cỏ dại phía trước ẩn khuất một tảng đã bám đầy rêu xanh. Thiếu niên dựa vào tảng đá, tóc đen tán loạn, hơi thở trầm đục không ổn định, thắt lưng căng chặt như dây cung.

Trên phần rêu xanh bên dưới cánh tay bám trụ tảng đá, kéo dài mấy vệt máu đậm như thể màu đen, nhìn đến ghê người. Hắn như thể đang chịu đựng sự tra tấn cực kì đau đớn, chỉ có thể mượn hành động này giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, không để bản thân đâm đầu vào đá mà chết.

Cảm giác được ánh sáng xung quanh thay đổi, hắn cử động một chút, nhấc mí mắt lên.

Dưới mái tóc đen là một gương mặt tái nhợt với mồ hôi lạnh đầm đìa, hai mắt ửng hồng khép hờ mị hoặc, so với bộ dáng thường ngày, quả thật khác xa một trời một vực.

Đây đúng là Tạ Trì Phong.

Tang Nhị giấu mình sau thân cây, cẩn thận quan sát hồi lâu. Sau khi xác định đối phương sẽ không nổi điên, nàng mới nghiêng người, chạy xuyên qua rừng cây đến ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ khí kinh ngạc lại lo lắng hỏi, "Trì Phong, sao đệ lại ở đây? Chẳng lẽ đệ cũng bị lạc đường giống ta sao?"

Đồng môn trong Chiêu Dương tông, nếu quan hệ không thân thiết thông thường đều dùng những cách xưng hô như "Trương sư huynh", "Lý sư muội". Chỉ những ai có quan hệ cực kỳ thân mật mới gọi tên. Nhưng nguyên chủ mặt dày, vì (đơn phương) muốn kéo gần quan hệ với Tạ Trì Phong, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã dứt khoát lược bỏ dòng họ mà gọi thẳng tên.

Sự tê dại cùng đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm, hàng ngàn con kiến gặm chạy dọc theo thân thể khiến trước mắt Tạ Trì Phong như phủ một tầng sương màu đỏ lờ mờ.

Nhưng giọng của Tang Nhị quá dễ nhận ra. Khi ý thức được người trước mắt là ai, thần kinh của hắn nhất thời căng chặt. Và như lẽ dĩ nhiên, trong lòng hắn nhanh chóng trào dâng sự đề phòng và bài xích.

Là ai cũng được, vì sao một hai phải là người suốt quãng đường đi, trong tối ngoài sáng quấy rầy hắn, xuất hiện vào lúc này?

"Trì Phong?", Tang Nhị quan sát sắc mặt hắn, thử ngồi gần hơn một bước, duỗi tay khẽ vỗ lên vai hắn, "Đệ không sao chứ?"

Dù cách một lớp quần áo nhưng mảng da thịt bị nàng chạm vào chẳng khác gì cảm giác rót nước lạnh vào dầu đang sôi. Tạ Trì Phong cắn chặt khớp hàm đến kêu ken két, hắn đã không còn thừa sức quan tâm thể diện, chỉ nghĩ nhanh chóng tống cổ kẻ chướng mắt này đi.

Hắn khàn khàn lại bực bội quát, "Cút ngay!"

Tang Nhị đáp, "Không cút"

Tạ Trì Phong, "..."

"Đệ hiện tại khó chịu như vậy còn cậy mạnh cái gì, cứ để ta giúp đệ đi. Đệ xem, nơi này cỏ cao như vậy, nói không chừng sẽ có rắn độc. Cỏ bên kia thấp hơn một chút, để ta đỡ đệ qua".

Tang Nhị thuyết phục một tràng xong liền tiến lên, kéo cánh tay đang đặt trên tảng đá của hắn ra gác lên vai mình, đồng thời lại dùng tay trái chậm rãi ôm lấy eo của hắn.

Theo nhân thiết mặc định, trong đoạn cốt truyện này, nàng hẳn nên gấp không chờ nổi mà nhào đến, giở trò với Tạ Trì Phong. Nhưng vấn đề là, Tạ Trì Phong chỉ tẩu hỏa nhập ma chứ không phải mất trí nhớ vĩnh viễn.

Cho dù Tang Nhị dám huyênh hoang tìm đường chết thì cũng phải suy xét đến khả năng sau này bị hắn tính sổ.

Mà quan trọng hơn, 【 Tạ Trì Phong giá trị hảo cảm 】, trị số này cũng không phải đồ trang trí, nó có ảnh hưởng đến phần khen thưởng cuối cùng trong phó bản đánh quái. Độ hảo cảm càng cao sẽ càng dễ nhận được những vật thưởng có tỉ lệ ra thấp hoặc tăng gấp đôi khen thưởng JJ tệ.

Lúc Tang Nhị vừa xuyên qua, độ hảo cảm của Tạ Trì Phong dành cho nàng là -30.

Vì khen thưởng sau này, tuyệt đối không thể lại ra sức tìm đường chết khiến nó hạ thấp thêm.

Ban nãy, trên đường đến đây, Tang Nhị vắt hết óc mới tìm ra một lỗ hổng trong nguyên tác. Tác giả vốn không miêu tả cụ thể quá trình nàng giở trò với Tạ Trì Phong mà chỉ gõ một chuỗi dấu ba chấm. Như vậy, nhiệm vụ này có rất nhiều giải pháp.

Nàng sẽ dùng phương pháp vu hồi, lợi dụng việc đỡ Tạ Trì Phong lên để phát sinh tiếp xúc thân thể, sau đó vừa đi vừa sờ, lừa gạt đủ giá trị trong đoạn tình tiết thân mật này, cũng không thể xem là phạm quy.

Ahahaha, nàng thật sự quá thông minh.

Giây tiếp theo, Tang Nhị vui quá hóa buồn.

Nàng không đoán được rằng, nhìn Tạ Trì Phong cao gầy là thế nhưng lại nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Hai chân Tang Nhị run lẩy bẩy, đỡ hắn đứng lên, loạng choạng đi được vài bước, không biết giẫm phải thứ gì trơn trượt, cả người nháy mắt mất cân bằng, nàng "rầm" một tiếng cùng hắn ngã nhào.

Nàng là người đầu tiên đập mạnh xuống đất. Sau đó Tạ Trì Phong cũng bị kéo theo, hắn kêu lên một tiếng, ngã đè lên người nàng.

Bị hắn đè, Tang Nhị suýt chút nữa tắt thở. Trong lúc hỗn loạn, nàng chống khuỷu tay xuống đất, đồng thời cong đùi phải lên muốn ngồi dậy.

Nhưng trăm lần không ngờ đến, vừa cong chân, đầu gối của nàng lại vừa khéo trúng ngay phần giữa hai chân của thiếu niên, không nghiêng không lệch, nhẹ nhàng thúc một cái.

Trong phút chốc, không khí xung quanh rơi vào sự yên tĩnh như chết.


trướctiếp