Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 11: Phương thức biểu đạt


trướctiếp

Bị hai đệ đệ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chăm chú, Ngũ hoàng tử vội vàng biện giải:

"Ta cũng không có quá dùng sức! Chỉ là nóng lòng..."

Tiết Dao vội vàng lau sạch nước mắt trả lời:

"Điện hạ không cần quan tâm, tay của ta cũng không đáng lo ngại."

Hai viền mắt vẫn là hồng hồng. Khuôn mặt nhỏ nhắn thừa kế sắc đẹp Chu di nương, tiểu mỹ nam trời sinh mang một chút oan ức ẩn nhẫn. HunhHn786 hoàng tử nhìn càng thêm hổ thẹn.

Lục hoàng tử chớp mắt to, đại nghĩa phẫn hận, nói:

"Đại ca đã nói qua, tham dự thi đấu tâm thắng bại không thể đặt quá nặng, cần phải... phải.."

Hắn đột nhiên nhớ không nổi đại ca dùng từ gì, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lão Thất bên cạnh, dùng mắt to phóng ra tín hiệu cầu cứu:

"Đại ca nói cần phải cái gì?"

Nghe qua không quên, Thất hoàng tử phát huy năng khiếu:

"Xem thắng như thế nào."

Thấy Ngũ hoàng tử thần sắc quẫn bách, một thái giám tiến lên giải vây, khom người cười nói:

"Các vị điện hạ, vừa đến giữa trưa là thời điểm nghỉ ngơi ạ."

Ngũ hoàng tử quẫn bách mà liếc nhìn Tiết Dao một cái, cúi đầu ra lệnh:

"Tay ngươi bị thương, cùng ta đi đông phòng nghỉ một lát."

Tiết Dao:

"..."

Cùng nghỉ ngơi?

Đứa trẻ chín tuổi này đang dùng phương thức gượng ép lòng Tiết Dao. Vậy cũng không thể để cho Tiết Dao và hoàng tử nghỉ ngơi cùng một chỗ nha.

Tiết Dao vừa muốn mở miệng, Ngũ hoàng tử liền sải bước đi ra cửa, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, thái độ mạnh mẻ lớn lệnh:

"Đi!"

Những thư đồng chung quanh đều nhìn lén Tiết Dao, thần sắc hâm mộ.

Tiết Dao không biết mình đã ở trước mặt mấy vị tiểu chủ nhân "vừa khóc thành danh".

Chưa lấy lại tinh thần, tay trái Tiết Dao liền bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Cúi đầu, Tiết Dao thấy đôi mắt Lục hoàng tử sáng ngời nhìn mình chằm chằm, hưng phấn nói:

"Ngươi ngủ bên cạnh ta."

"..."

Tiết Dao không biết yêu cầu này hợp quy tắc hay không, cũng muốn hỏi thái giám và thư đồng khác, đã bị Lục hoàng tử nắm tay chạy đi.

Mới vừa bước ra ngưỡng cửa, vạt áo phía sau của Tiết Dao bị một bàn tay nhỏ mập mạp kéo lấy.

Quay đầu, cúi xuống...

Thất hoàng tử đang hờ hững ngửa đầu nhìn Tiết Dao. Đôi mắt màu nâu, hai con ngươi tản ra ánh sáng lộng lẫy, xuyên thấu qua hàng lông mi dài chiếu vào mặt Tiết Dao. Cái này khiến người ta cảm thấy một loại dự cảm không hay.

"Chết chắc rồi."

"Điện hạ?"

Tiết Dao nhanh chóng buông tay Lục hoàng tử, khom người tiến đến trước mặt bé mập mạp, hỏi:

"Ngài làm sao vậy?"

Thất hoàng tử chu mỏ ra, mở miệng nói:

"Điện hạ buồn ngủ hay chưa? Điện hạ nghỉ ngơi không?"

Tiết Dao vừa bắt đầu không rõ ràng ý bé mập mạp. Sau đó nghĩ đến thói quen lặp lại lời người khác nói của Thất hoàng tử, mới nghĩ rõ ràng.

Có thể là từ trước đến nay vào khoản giờ này thư đồng sẽ hỏi Thất hoàng tử câu hỏi này.

Mà Tiết Dao lại cùng những hoàng tử khác chạy mất. Bị Thất hoàng tử thù dai ghi nhớ một hồi.

Tiết Dao biết nghe lời phải mà dò hỏi:

"Điện hạ buồn ngủ chưa? Điện hạ nghỉ ngơi không?"

Thất hoàng tử gật đầu nhỏ.

Tiết Dao đứng dậy, một tay nắm tay Thất hoàng tử, một tay nắm tay Lục hoàng tử, cùng đi theo Ngũ hoàng tử.

Những hoàng tử dưới mười ba tuổi đều phải đúng hạn ngủ trưa.

Trời nóng, đông phòng sớm có thái giám chuẩn bị băng đá, vừa vào gian phòng liền cảm thấy mát mẻ thấm ruột thấm gan.

Ba tiểu Hoàng tử ngủ cùng nhau, giường phi thường rộng rãi.

Ngũ hoàng tử ngủ ở ngoài cùng bên trái, Lục hoàng tử ngủ chính giữa, Thất hoàng tử ngủ ở cuối cùng bên phải.

Tiết Dao y theo mệnh lệnh Ngũ hoàng tử, cũng nằm lên giường, vị trí chính giữa Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử.

Nằm xuống xong, Lục hoàng tử cũng không vội vã ngủ, mà là nâng lên tay Tiết Dao mới vừa bị đập thương tổn, hà hơi, nhẹ nhàng xoa xoa, mong đợi nhìn về phía Tiết Dao:

"Như vậy sẽ không đau nha!"

Tiết Dao bị đứa bé ấm áp làm lòng tan chảy, cảm kích nói:

"Thật sự không đau. Tạ ơn Điện hạ. Điện hạ nhanh nghỉ ngơi đi."

"Ta không buồn ngủ!"

Lục hoàng tử nhích lại dựa vào Tiết Dao, nói:

"Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe!"

Tiết Dao bị sự đáng yêu của đứa bé làm cho cơ hồ quên mất đây là tiểu hoàng tử, người của hoàng thất, vẻ mặt từ ái nghe kể chuyện xưa.

Lục hoàng tử gập ghềnh trắc trở kể câu chuyện về một hòa thượng. Chưa bao lâu đã ngáp, tự ru ngủ chính mình.

Tiết Dao nhẹ nhàng vuốt tóc Lục hoàng tử, khen ngợi:


trướctiếp