"Lục Tranh đâu?" Quý Nhiễm nhìn xung quanh, không thấy người đâu.
"Mới vừa đi ra ngoài, chắc đi vệ sinh rồi."
Trình Yên Chi nhíu mày: "Vừa rồi anh ấy uống rất nhiều, sẽ không say ở bên ngoài chứ?"
"Vậy thì khoa trương quá, anh Lục trình độ như vậy sao có thể say."
Trình Yên Chi: "Mọi người ai sẽ đi ra nhìn một chút?"
"Tôi đi tôi đi."
Người nọ đáp ứng đi ra ngoài tìm một vòng, sau đó trở về lắc đầu nói: "Không có ở đây, đi đâu rồi?"
Tiết Linh Linh đi theo bên cạnh Trình Yên Chi than thở: "Không phải Thẩm Thần cũng không ở đây sao."
Mọi người: "???"
Quý Nhiễm hơi nhướng nhướng mày, liền hiểu, hai người này phỏng chừng đã đi đến chỗ nào rồi, vì thế anh cười nói: "Không cần quan tâm đến bọn họ, chính cậu ấy tự có thể trở về, chúng ta đi thôi."
Mọi người liền như vậy mà đi xuống lầu, phía trước có những người kề vai sát cánh vui vẻ cười cười. Đột nhiên anh chàng vốn đang cười đùa dữ dội liền dừng chân lại nhìn thẳng vào một chỗ đứng bất động.
Người bạn bên cạnh đang khoác vai anh ta: "Làm sao vậy?"
Anh chàng ngơ ngác nhìn cách đó không xa, nhíu mắt, xoa xoa mắt: "....Kia là anh Lục phải không?"
Mọi người cảm thấy kỳ quái theo tầm mắt của anh chàng nhìn xuống, vừa nhìn xuống, đồng loạt ngây người.
Lục Tranh là một người thế nào, luôn duy trì bộ dáng lạnh lùng, nghiêm túc và khắt khe, trong nhóm này người bọn họ sợ nhất chính là anh.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn ý thức lấy anh làm trung tâm, không dám ở trước mặt anh mà xằng bậy, mà anh trong ấn tượng của mọi người sẽ không có mặt thiếu bình tĩnh.
Nhưng giờ phút này....
Mọi người từ trên nhìn xuống, bên trong ban công, Lục Tranh đang đè hôn một chàng trai nhỏ, đột nhiên phát hiện, người vốn dĩ vẫn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân như anh còn có một mặt phóng túng như vậy.
"Khụ, kia, gì kia, anh Lục còn ở đây."
Một người khác mỉm cười: "Đi, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy cậu ấy."
"Người kia là Thẩm Thần?"
"Ách, đừng nói nhảm." Nói xong anh ta ám chỉ Trình Yên Chi, mấy người bên cạnh nhìn thoáng qua Trình Yên Chi đều xấu hổ mà đi xuống lầu.
Trúc Lan Khuê: "Ối ối, là Tiểu Thần, ưm..."
Cửu Dạ che miệng cô lại: "Đi!"
Trúc Lan Khuê bị anh ấn vào trong ngực, trở tay muốn đánh người, Cửu Dạ đen mặt, ngăn lại liền mang cô đi.
"Ưm ưm ưm."
Cửu Dạ: "Đợi lát nữa sẽ thu thập em."
Tất cả mọi người đều rời đi, trên cầu thang, Trình Yên Chi và Tiết Linh Linh còn đứng đó.
Tiết Linh Linh lo lắng mà lôi kéo Trình Yên Chi: "Chị, chúng ta đi thôi."
Trình Yên Chi nhìn người kia, đáy mắt đầy sự xa lạ và thê lương. Hoá ra anh cũng có một mặt như vậy, cô chưa bao giờ biết anh sẽ đối xử với một người như vậy.
Trong mắt tràn ngập tình cảm, giống như đều chỉ có một người kia.
Ở phía bên kia, khi chân Thẩm Thần nhũn đến nỗi cậu không thể đứng vững, lúc này Lục Tranh cuối cùng cũng buông cậu ra.
Nhưng khi anh nhìn chàng trai nhỏ trong ngực mềm mại đến có thể nặn ra nước, ngọn lửa ở đáy lòng anh không thể nào tan biến.
Thẩm Thần hai tay chống trước ngực anh không cho anh tới gần: "Em vừa rồi, vừa rồi nghe thấy có người gọi em."
Lục Tranh nhếch môi một cái: "Ai gọi em, sao anh không nghe thấy."
Thẩm Thần không để ý tới anh, từ trong lòng anh nhô đầu ra nhìn lại, đột nhiên ngẩn ra.
Lục Tranh ý thức được người trong ngực cứng ngắc, cũng theo cậu quay đầu nhìn lại.
Trên cầu thang, Trình Yên Chi giật giật khoé miệng, thu lại ánh mắt rời đi. Tiết Linh Linh cắn môi, vẻ mặt không được tự nhiên cũng rời đi.