Thanh Dạ Độc Hành

Chương 4: Ôm nam chính về nhà


trướctiếp

Thẩm Tịch Thanh quả thật không có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ chứ đừng nói là nuôi dạy một đứa trẻ. Ngay cả cách ôm trẻ Tịch Thanh cũng không biết làm sao, loay hoay một hồi thì kiểu ôm của nàng trở thành không khác ôm một bao gạo, báo hại Cố Dạ Huyền một phen khổ sở.

"Ôm" Cố Dạ Huyền về Ngọc Hành Phong, trên đường doạ mất bao nhiêu đệ tử khác té khỏi pháp khí. Thẩm Tịch Thanh thỉnh thoảng lại sờ sờ lưng Cố Dạ Huyền.

Quá gầy! Nếu không phải nguyên tác nói hắn mười tuổi, nàng quả thực không dám tin, dù cho là trải qua khổ sở cũng đâu đến mức ấy, huống hồ nguyên tác tả gia cảnh nhà cha mẹ nuôi của Dạ Huyền là đủ ăn đủ mặc. Càng nghĩ Thẩm Tịch Thanh càng sinh nghi, quyết không thể bỏ qua, sẵn lần đầu tiên gặp mặt càng nam chính tiện đường mở lời xã giao, bèn hỏi:

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cố Dạ Huyền thật thà: "Đệ tử năm nay lên bảy."

À, mới bảy tuổi, hèn chi trông hắn nhỏ con như vậy.

Thẩm Tịch Thanh: "..."

Cố Dạ Huyền: "...."

Cái gì? Mới bảy tuổi?

Thẩm Tịch Thanh ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng thực sự đang vô cùng bối rối, nàng nhanh chóng liên lạc với Phong Nguyên Vạn Diệp.

"Tiểu Diệp Tử, tôi có chuyện muốn hỏi."

Không gian liền ngưng đọng, sau đó một một cục lông liền xuất hiện, đó là một con mèo trắng nhỏ, cực kì xinh đẹp, lông như tuyết trắng không chút tạp chất, đôi mắt xanh biếc long lanh như lưu ly, nó truyền ra giọng nói nam tử quen thuộc:

"Ehe, xin chào nữ thần, tôi đây, chị gọi tôi có việc gì?"

"Tôi nhớ không nhầm thì mười tuổi nam chính mới đi bái sư mà? Sao bây giờ mới có bảy tuổi?" - Thẩm Tịch Thanh có hơi bất ngờ, nàng không kiềm được muốn vuốt ve cục bông nhỏ, nhưng vẫn không quên hỏi chính sự.

Phong Nguyên Vạn Diệp trong thân hình mèo trắng lắc lắc đuôi, sau đó thao tác kiểm tra gì đó, một màn hình toàn con số hiện lên trước mặt y.

"Hmm, tôi vừa kiểm tra lại thì thời gian xuyên không của chị là đúng, hệ thống muốn chị có ba năm để làm quen với thân thể và không gian mới. Tôi quên nói với chị điều này."

Phong Nguyên Vạn Diệp nét mặt nghiêm túc:

"Chị chính là một biến số trong thế giới này, nên nhất cử nhất động của chị đều ảnh hưởng đến cách nó vận hành, về việc Cố Dạ Huyền chỉ mới bảy tuổi là vì trong nguyên tác Thẩm Tịch Thanh đến tận khi Cố Dạ Huyền trở thành một trong những đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông thì mới phát hiện và đưa về là đệ tử nội môn của Ngọc Hành Phong."

Con mèo trắng đóng cửa sổ thao tác lại, đưa chân trước lên liếm láp:

"Đằng này bế y về luôn, nói chung Cố Dạ Huyền xuất hiện ở đây có phần do chị đó. Nguyên tác không đề cập quá chi tiết, nên sẽ có những sự kiện chúng ta không biết xảy ra."

"Vậy...tôi phải làm thế nào?"

"Chị đừng lo, chỉ cần nam chính trở thành kẻ mạnh nhất, đứng đầu thiên hạ thì cách thức thế nào cũng không quan trọng." - Phong Nguyên Vạn Diệp cười hi hi: "Chị cứ coi như nguyên tác xảy ra sớm ba năm là được."

Thẩm Tịch Thanh tuy chưa hoàn toàn yên tâm nhưng cũng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, đa tạ."

"Không có gì đâu nữ thần, nếu chị không còn vấn đề gì nữa thì tôi xin phép cáo lui nhé."

Dứt lời, con mèo trắng nhảy lên và biến mất vào không trung, mang theo ánh mắt không nỡ xa mèo của Thẩm Tịch Thanh, sự vật xung quanh cũng bắt đầu chuyển động lại.


trướctiếp