Thanh Dạ Độc Hành

Chương 2: Thẩm Tịch Thanh của Thiên Huyền Tông


trướctiếp

Thẩm Tịch Thanh bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh giấc.

Nàng không mở nổi mắt, lười nhác hỏi: "Ai vậy..?"

Thiếu niên bên ngoài nghe thấy liền kính cẩn lễ phép đáp: "Ngũ trưởng lão, đã đến giờ rồi ạ."

Do tính chất nghề nghiệp, lịch trình của Thẩm Tịch Thanh vô cùng bận rộn, muốn chợp mắt một chút cũng phải giành giựt từng giây từng phút, bây giờ giấc ngủ quý giá bị phá, tâm tình đặc biệt kém: "Ngũ trưởng lão cái gì, tôi là Thẩm Tịch Thanh."

Người nọ thoáng sửng sốt: "Trưởng lão cứ đùa, có ai mà không biết ngài là Ngọc Hành trưởng lão - Thẩm Tịch Thanh chứ."

Ngọc Hành trưởng lão...

Ngọc Hành trưởng lão là ai? Thẩm Tịch Thanh mơ mơ hồ hồ trả lời:

"Ở đây không có ai tên Ngọc Hành cái gì trưởng lão cả."

Hắn nghi hoặc gãi gãi đầu: "Trưởng lão đang nói gì thế? Đệ tử không hiểu gì cả."

Sau một hồi bị làm phiền, Thẩm Tịch Thanh chẳng còn tâm tình nào để ngủ tiếp.

Thẩm Tịch Thanh choàng tỉnh, đập vào mắt là một khung cảnh xa lạ, căn phòng mang kiến trúc xưa cũ, dải lụa trắng mềm mại rũ xuống hai bên giường. Nhìn xuống thân, quần áo bạch y, phong cách cổ xưa, hoa văn thêu tinh xảo, nàng bất giác nhíu mày.

Đây là nơi nào?

Thẩm Tịch Thanh nhớ lại, rõ ràng trước đó còn đang trên đường đến gặp đạo diễn Tạ, nàng mới vừa động não đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể không vững ngã phịch xuống.

Toàn thân Thẩm Tịch Thanh run rẩy kịch liệt, hai tay ôm lấy đầu. Kí ức cuối cùng ùa về khiến nàng chìm trong cảm giác sợ hãi, chiếc xe lăn vài vòng xuống vực sâu rồi phát nổ, cảm giác từng thớ da thịt bị thiêu đốt đến cháy khét vẫn còn rõ như in trong tâm trí.

Bên ngoài thiếu niên nghe thấy tiếng động, lo lắng hỏi: "Ngọc Hành trưởng lão, có chuyện gì vậy? Người có bị làm sao không?"

Tiếng gọi của hắn kéo Thẩm Tịch Thanh thoát khỏi hồi ức, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng. Nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng nâng người dậy, chạy nhanh về phía cửa, mở toang ra:

"Đây là đâu?"

Trước sự thất thố của nàng, ánh mắt thiếu niên khẽ dao động vì giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã trả lời một cách cung kính: "Thưa trưởng lão, đây là Ngọc Hành phong của Thiên Huyền tông. Nơi người đang nghỉ ngơi là Tịch Nguyệt Cung."

Thiên Huyền Tông? Ngọc Hành Phong?

Thẩm Tịch Thanh nhìn người trước mặt. Một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ, cặp mắt cực đen cực sâu. Y mặc một bộ trang phục cổ trang mang màu xanh trắng đan xen, tóc đuôi ngựa buộc cao bằng một sợi dây lụa màu nước biển.

Thấy gương mặt lạ lẫm, Thẩm Tịch Thanh hỏi:

"Cậu là ai?"

Thiếu niên sửng sôt, chợt cười đáp: "Đệ tử là Tiêu Nhất Lâm, thuộc Phá Quân phong. Người không nhớ đệ tử sao?"

Tôi mà biết tôi liền đi bằng đầu.

Chưa xác định rõ tình huống hiện tại, Thẩm Tịch Thanh xốc lại tâm tình, làm như lơ đãng hỏi:

"Cậu... đến tìm tôi có việc gì không?"

Tiêu Nhất Lâm đáp: "Thưa trưởng lão, hôm nay là ngày Thiên Huyền Tông tổ chức đại hội tuyển đồ. Sư phụ dặn dò đệ tử đến mời người đến Thiên Tinh điện tham dự."

Thiên Tinh điện?

Thẩm Tịch Thanh nhíu mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.


trướctiếp