[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
Trong một khắc Hàm Quang Quân bưng chén thuốc bước vào Phục Ma Động đó,
Nhiếp Hoài Tang cảm nhận được một sự dịu dàng khác thường. Nhưng lúc
gương mặt kia đổi về phía hắn, trên mặt không chút nào thay đổi nhưng
lại vẫn vô hình cảm thấy lạnh tới xương.
Nhiếp Hoài Tang yên lặng oán thầm. Đối xử bất bình đẳng! Đối xử bất bình đẳng!
Hắn đã nói mà. Tiền chuộc của Lam Gia mặc dù thật cao. Nhưng mà đối với Lam Gia cũng không phải không trả nổi. Sao Lam Vong Cơ có thể vì gia tộc mà hy sinh lớn như vậy. Ngẫm lại nếu Nhiếp Gia bọn họ trả không nổi cái
hóa đơn này, hắn cũng nguyện ý lấy thân... a phi! Hắn vừa rồi nghĩ cái
gì... Ngụy huynh chỉ là duy nhất có yêu cầu này với Lam Vong Cơ. Vậy
khẳng định là hai bên đều có cảm tình với nhau nha! Chợt nghĩ về lúc cầu học, rõ ràng trước đó hắn đã nhắc nhở ngàn lần vạn lần đừng có chọc vào Lam Vong Cơ, nhưng mà Ngụy huynh cứ hai ngày ba lần chạy tới trước mặt
người ta mà đu đưa! Không ngờ tới từ lúc đó đã nhắm vào nhau rồi! Chỉ là hai người chưa nói rõ thôi. Cho nên lúc nhìn thấy cái yêu cầu đổi người cuối bức thư vơ vét tài sản kia, thật là gãi đúng chỗ ngứa mà!
Về phần vì sao khẳng định như vậy, cứ nhìn đống đồ trong Phục Ma Động kia
chả có cái nào theo phong cách của Ngụy huynh, mà còn ngăn nắp như vậy
là biết. Trong lúc nghe học, Ngụy huynh cũng chưa bao giờ chỉnh tề. Tất
cả đều là do Giang Trừng, hiện giờ là Giang Vãn Ngâm, thu dọn! Lam Vong
Cơ căn bản là mang sính lễ tới ở rể a! Đúng vậy! Chính là sính lễ. Vừa
mới rồi còn không phải Ngụy huynh thừa nhận hắn là áp trại phu quân sao?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn từ lúc Lam Vong Cơ vào cửa tới túc hắn đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, trong đầu Nhiếp Hoài Tang đã thiên ngoại phi thiên qua bảy, tám cái thế giới rồi. Lam Vong Cơ sau khi dừng bước
cũng không nói gì, mà là quay đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang với ánh mắt bình
thản không gợn sóng.
Nhiếp Hoài Tang hiểu trong nháy mắt.
Lam Vong Cơ: Ngươi cút.
Nhiếp Hoài Tang: Được được được. Ta lập tức cút ngay đây!
Vì thế, hắn thức thời cút luôn.
"Ngụy huynh, Hàm Quang Quân. Hai ngươi bận rộn. Ta đi tìm đại ca thôi!"
Một khắc trước khi hắn bước ra động Phục Ma, tiếng Ngụy Vô Tiện đầy miễn
cưỡng còn truyền đến: "Hoài Tang huynh, kỳ thật cũng không phải không
thể trị tận gốc. Nhưng mà vấn đế là ở phần công pháp."
Nhiếp
Hoài Tang quay đầu lại, đang nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Ngụy
Vô Tiện, sau đó... Sau đó Lam Vong Cơ bước nghiêng một bước, che Ngụy Vô Tiện kín mít. Hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng tiêu chuẩn người của Lam
Gia kia của Lam Vong Cơ.
Nhiếp Hoài Tang: "....."
Quá con mợ nó chua!
Bỏ đi. Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện với Ngụy huynh. Quấy rầy
người ta nói chuyện yêu đương là bị lừa đá đó. Đi trước tìm đại ca, thử
xem hiệu quả của quả Trữ Thần Châu này thế nào. Như vậy hắn mới có thể
thuyết phục đại ca giao công pháp cho Ngụy huynh.
Hắn tin nếu
Ngụy huynh nói vậy, mặc dù không thể cam đoan, nhưng nhất định cũng có
phần nắm chắc khá lớn. Về chuyện công pháp nhà hắn, liền xem trên tờ
giấy này. Lời đồn đãi nhiều năm trước về cha mẹ y còn tra ra được. Muốn
tra ra công pháp nhà bọn họ tuyệt đối là dễ như ăn sáng. Nhưng cũng
không làm thế, mà là rất là tri kỷ, tặng ra một quả Trữ Thần Châu cho
bọn họ xem hiệu quả, lại quyết định có muốn y giải quyết đao linh nhà
bọn họ không. Đây là tôn trọng đối với Nhiếp Gia nhà bọn họ, cũng là một loại khảo nghiệm. Lựa chọn của bọn họ sẽ quyết định quan hệ ngoại giao
sau này giữa Nhiếp Gia và Nhiếp Hoài Tang với Di Lăng Lão Tổ.
Nếu Ngụy huynh nói đến chuyện giải quyết đao linh của Nhiếp Gia lúc nói
chuyện hợp tác với hắn, hắn tuyệt đối có thể nhượng bộ nhả ra tất cả
phần lợi nhuận. Ngụy huynh không làm vậy chỉ có thể hiểu là Ngụy huynh
cũng không có cái ý như thế. Thậm chí không lấy quả Trữ Thần Châu kia ra làm lợi thế đàm phán.
Nợ nhân tình lớn như vậy, Nhiếp Gia không thể không nhận.
Mà Nhiếp Minh Quyết từ khi nghe được lời của Ôn Tình xong liền hốt hoảng.
Ôn Tình hiện tại cũng nhiều việc, không rảnh chờ hắn chậm rãi bình tĩnh
lại, cho nên vừa nhìn thấy Ôn Ninh bưng thuốc đi rồi liền lập tức đi về
khu đất trồng củ cải. Dù sao, người nhiều như vậy vẫn là đủ cơm. Cơm
nàng nấu tuy là không quá ngon, nhưng ít ra là ăn được.
Nhưng mà Nhiếp Minh Quyết cũng không biết là chuyện gì, thuận theo bản năng đi
theo nàng. Ôn Tình xoay người chuẩn bị ôm củ cải. Gã nam nhi cao chín
thước trong truyền thuyết là cực kỳ cương trực, ghét ác như thù đột
nhiên ngồi xổm trước mặt Ôn Tình, ôm luôn mấy cây củ cải kia vào ngực.
Ôn Tình: "....."
Nhiếp Minh Quyết: "Ta cầm, cầm thật nhiều."
Nàng nhìn Xích Phong Tôn trong truyền thuyết bằng ánh mắt cổ quái. Đầu ngón
tay Ôn Tình có chút ngứa. Nàng rất muốn cho hắn mấy châm rồi xem xem có
cái tai họa gì đã bò lên người tên này.
Nhưng có người giúp thế
nào lại từ chối? Huống chi nàng làm cơm người này cũng không phải không
ăn! Vì thế nói một câu cám ơn, nàng liền đứng dậy đi vào phòng bếp. Gã
to xác Nhiếp Minh Quyết cũng cứ như vậy ôm mấy cây củ cải một bước đi
theo vào.
Người Ôn Gia ở khu đất trồng củ cải nhìn một màn này,
hai mặt nhìn nhau. Đợi đến không thấy người rồi mới lo lắng túm tụm lại
một chỗ.
"Tình cô nương chắc là không sao đâu?"
"Chắc là không sao mà? Nghe nói Xích Phong Tôn rất chính trực..."
"Thế cũng không phải hắn không phân tốt xấu, cùng một đám người chạy đến bao vây tiễu trừ Ngụy công tử và chúng ta sao? Ai mà biết được, hắn có khi
biết là sức khỏe của Ngụy công tử còn cần Tình cô nương nấu thuốc, điều
dưỡng cho nên nhân cơ hội này..."
Mấy người càng nói càng cảm
thấy khả nghi, không thèm cày đất, trồng rau nữa, mà cầm liêm đao, ôm
cuốc đất, đòn gánh... Người không có thứ gì thì ôm một, hai hòn đá, nhẹ
tay nhẹ chân đến gần phòng bếp. Có người bò dưới giường, có người đứng
ngoài cửa, dán lỗ tai lên tường, chỉ chờ một chút... không... thích hợp
liền lập tức vọt vào đánh hội đồng tên kia một trận.
Chỉ nghe
tiếng nước ào ào bên trong. Ôn Tình đang vẩy nước rửa củ cải. Xích Phong Tôn đứng trong nhà bếp nhìn một vòng, không tìm ra cái gì thích hợp để
hắn làm, vì thế ngồi xổm xuống bên cạnh cùng Ôn Tình rửa củ cải.
Ôn Tình: "....."
Xích Phong Tôn thật sự không thích hợp!
Ôn Tình thản nhiên: "Xích Phong Tôn, ngài không cần như vậy."
Xích Phong Tôn đứng phắt lên, hù cho Ôn Tình bước lui mấy bước, đề phòng
nhìn người một cái. Chỉ thấy Nhiếp Minh Quyết cúi đầu thật sâu với nàng.
"Ôn cô nương, chuyện của một mạch Kỳ Hoàng các người, lúc ấy ta quả thật vì có thù với Ôn Nhược Hàn mà có chút bất công đối với các
người. Giang tông chủ chỉ nói có ân, lại không nói rõ là ân gì, làm cho
các ngươi rơi vào trong tay tiểu nhân Kim Quang Thiện, nhận hết nhục
nhã. Lúc bị giam trong dị cảnh, ta mới biết được một chi Kỳ Hoàng các
ngươi quả thật khác Ôn Gia. Ta, Nhiếp Minh Quyết, hướng Kỳ Hoàng các
ngươi giải thích. Thực có lỗi!"
Ôn Tình lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nhiếp Minh Quyết đứng lên, một bộ hung thần ác sát hù chết nàng! Vốn là không oán trách, làm sao tới cái gì tha thứ? Bị dọa như vậy, nàng phải
xì một ngụm tức trong bụng này mới được!
"Một mạch của chúng ta
đại biểu trong Ôn Gia đã là chi thứ của chi thứ. Chuyện Ôn Gia làm không phải là chuyện chúng ta làm. Tuy rằng cùng họ Ôn, nhưng người của Kỳ
Hòang chuyên tu, thừa hành là đạo đức của thầy thuốc, chỉ cứu người,
không giết người. Nhưng ta cũng hiểu. Dù sao là một tộc. Ôn Gia bị diệt. Chúng ta muốn không bị liên lụy cũng không có khả năng. Chúng ta cũng
không cầu những người chúng ta từng cứu trở tay trả ân, chỉ cầu tộc nhân có thể giữ được cái mạng. Mong muốn của chúng ta chỉ là sống sót mà
thôi. Nhưng mà nhiều người như vậy, lúc chúng ta rủi ro chỉ có một mình
Ngụy Vô Tiện một người nguyện ý đưa tay viện trợ. Nhưng cho dù như vậy,
cũng chỉ là chờ được các ngươi đến bao vây tiểu trừ.
Xích Phong
Tôn có thể không biết. Kim Gia mời Ngụy Vô Tiện đi tham gia yến trăng
tròn của Kim tiểu công tử, lại dẫn theo hơn ba trăm tu sĩ chặn giết Ngụy Vô Tiện ở Cùng Kỳ Đạo. Đệ đệ A Ninh của ta thất thủ giết lầm Kim Tử
Hiên. Ngụy Vô Tiện vô cùng cao hứng mặc một thân áo trắng đi dự yến, lại thất hồn lạc phách một thân áo đỏ trở về. Y đạp A Ninh một cái, trách
móc, cảm thấy là y khống chế không tốt. Đều là lỗi của y. Y hỏng mất,
khóc gọi Giang cô nương nên làm cái gì bây giờ. Y nên làm cái gì bây
giờ.
Lúc đó Kim tông chủ lại phản ứng cực nhanh, đòi ta và A
Ninh đi Kim Lân Đài thỉnh tội, việc này liền cho qua. Nhưng Xích Phong
Tôn ngươi cảm thấy nếu ta và A Ninh đi, thật sự cứ như vậy là xong sao?
Ta cố định Ngụy Vô Tiện, cùng A Ninh mặc vào áo bào viêm dương chói chang, chuẩn bị bước lên Kim Lân Đài nhận cái tội danh tai bay vạ gió lên đầu
chúng ta này. Đã đi xuống khỏi Loạn Táng Cương rồi. Lại bị tên ngốc Ngụy Vô Tiện này phá tan ngân châm cố định của ta, mệnh lệnh cho hung thi,
oán linh lôi chúng ta trở về.
Nếu như Ngụy Vô Tiện không hề lui
bước, ta và A Ninh đã chết trên Kim Lân Đài rồi... Không, các ngươi nếu
đã nhìn ra chân tướng, vậy biết nếu ta và A Ninh thật sự đi, cái gọi là
người điều giải của Lam Gia, Nhiếp Gia các ngươi phải chăng sẽ bị Quỷ
Tướng Quân do Ngụy Vô Tiện khống chế, đại khai sát giới giết sạch rồi... Ta thật ra quên mất. Mặc dù chúng ta không xuống núi, người của các
ngươi chẳng phải vẫn là bị hung thi thủ hạ linh tinh gì đó của Ngụy Vô
Tiện giết sao? Dù sao Ngụy Vô Tiện là kẻ tà môn ngoại đạo, không có
chứng cứ gì cũng vẫn như trước là y làm. Hung thi, quỷ vật này cũng
không phải là Ngụy Vô Tiện làm ra. Nhưng đối với các ngươi là chính y
làm, chính là y khống chế, y cũng chưa từng chối cãi, cũng không thể
chối cãi."
Ôn Tình một trận nói ra hết tất cả chất chứa, đau khổ trong lòng, cũng cảm thấy thoải mái hơn phân nửa, sau đó nàng
nghiêm nặt nói: "Xích Phong Tôn chưa từng làm chuyện thực có lỗi với
chúng ta. Không cần giải thích. Chưa nói tới cái gì tha thứ hay không
tha thứ. Tiểu nữ tử còn phải nấu cơm. Tuy rằng Ôn Tình ta đây sớm đã
không còn cái thanh danh gì, nhưng Xích Phong Tôn làm một bộ hung thần
ác sát như vậy, ta rửa củ cải còn phải nơm nớp lo sợ. Cái phòng bếp nho
nhỏ này cũng không phải chỗ đại nhân vật như Xích Phong Tôn nên ở. Mời
ngài đi đi."
Đường đường là Xích Phong Tôn cứ như vậy bị Ôn Tình
đuổi ra khỏi phòng bếp. Sau đó lại đối mặt với một đám người già cả,
bệnh tật, phụ nữ, trẻ em cầm đủ loại "vũ khí" trong tay nhìn hắn như hổ
rình mồi. Lúc này đây hắn mới đột nhiên nhớ tới cái gì thanh danh trong
lời Ôn Tình. Hậu tri hậu giác mới nhìn ra, hắn đây là cô nam quả nữ một
chỗ làm cho người ta hiểu lầm?
Đây thật là lỗi của hắn. Cho nên
hắn cúi đầu với đám người làm cho họ khiếp sợ tới đứng sát vào tường,
"vũ khí" trong tay run hết cả lên, rồi mới một đường vừa đi về vừa
nghiền ngẫm lời Ôn Tình.
Đến lúc Nhiếp Hoài Tang tìm được Nhiếp
Minh Quyết, cũng đồng thời thấy được Quỷ Tướng Quân Ôn Ninh cùng... Lam
Hi Thần đang ôm em bé.
Nhìn đứa nhỏ bé xíu mặc quần áo cũ kỹ rõ
ràng là dùng đồ cũ của người lớn sửa thành, ôm Liệt Băng gặm, ngủ ngon
lành, hai mắt Nhiếp Hoài Tang trừng to. Sau đó một câu của Nhiếp Minh
Quyết làm cho hắn đứng không ổn, suýt nữa té cái đùng.
Nhiếp
Minh Quyết hốt hoảng nhìn nghĩa đệ nhà mình ôm em bé đi cùng Quỷ Tướng
Quân lại đây, bỗng nhiên nói: "Nhị đệ, không nghĩ Vong Cơ nhà ngươi
thoạt nhìn lạnh như băng, lại để bụng bằng hữu như vậy. Ngay cả chuyện
vặt, săn sóc cuộc sống hằng ngày hắn cũng muốn giành hết. Còn ghen với
người khác. Nhưng mà như vậy cũng không tốt. Ngươi phải nói với hắn,
phải rộng lượng một chút mới có thể có nhiều bạn."
Lam Hi Thần: "?"
Nhiếp Hoài Tang: "?"
Ôn Ninh: "....."
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Nhiếp Hoài Tang ho sặc sụa: "Đại ca, ca không hiểu.
Đối với Hàm Quang Quân mà nói, Ngụy huynh là không giống người khác."
"Nói chuyện cho đàng hoàng!" Nhiếp Minh Quyết trừng mắt: "Ta đương nhiên biết là không giống!"
Ca biết còn nói vậy sao? Kêu Lam Vong Cơ rộng lượng một chút, kết giao
thêm nhiều bạn bè... Ý gì đây? Là kêu Lam Vong Cơ tìm nhiều hay là Ngụy
huynh tìm nhiều? Nhiếp Hoài Tang lắc đầu. Không không không. Ta cảm thấy đại ca ngươi không biết rồi!
Nhiếp Minh Quyết nghĩ như Lam Hi
Thần nói với hắn lúc trước. Tính tình của Lam Vong Cơ khó có bạn. Rốt
cuộc có được một người bạn là Ngụy Vô Tiện. Nhiếp Minh Quyết cảm thấy
cao hứng thay cho huynh đệ nhà mình. Còn phải không ngừng cố gắng mới
đúng.
Lam Hi Thần nhấp môi, thả A Uyển xuống đất, thi lễ với
Nhiếp Minh Quyết: "Đai ca, không phải Hi Thần cố ý giấu diếm. Vong Cơ
hắn tâm duyệt Ngụy công tử, lại không biết biểu đạt, cho nên mới thành
không muốn để chuyện săm sóc cuộc sốc hằng ngày của Ngụy công tử vào tay người khác. Lam Gia chúng ta thờ phụng mệnh định nhân. Một khi xác định liền không sửa."
Nhiếp Minh Quyết: "?"
Hắn ngơ ngác nhìn Lam Hi Thần, sau đó quay đầu nhìn tên đệ đệ không đáng tin nhà mình.
"Hoài Tang, ngươi cũng biết?"
Nhiếp Hoài Tang theo thói quen muốn lắc quạt, lại thấy ánh mắt đại ca nhà mình, lanh lẹ khép quạt.
"Vừa mới rồi Ngụy huynh nói cho ta, Hàm Quang Quân là tới đây làm áp trại phu quân."
Khóe miệng Lam Hi Thần giật giật. Nói như vậy hình như cũng không có gì không đúng......?"
"Ca ca xinh đẹp!"
Mấy người nhìn lại đứa bé kia, chỉ thấy A Uyển bé không biết là lúc nào đã
chạy tới chân Nhiếp Hoài Tang ôm chặt lấy, cười ngọt ngào, ngoan ngoãn.
Về phần Liệt Băng... ừm, ở trên tay Ôn Ninh.
Ôn Ninh có chút ngượng ngùng, ngơ ngốc lau sạch nước miếng trên Liệt Băng rồi mới hai tay dâng nó lên cho Lam Hi Thần.
"Trạch Vu Quân, cám ơn.... Ngài dỗ A Uyển. Thực xin lỗi, làm dơ Liệt Băng của ngài."
Nhiếp Hoài Tang bên này thấy A Uyển đáng yêu, liền cắm quạt vào đai lưng,
xoay người ôm lên mà chọc. Nhưng hắn chưa quên mục đích tới tìm đại ca
nhà mình, vì vậy mới hỏi Ôn Ninh: "Ôn công tử, ở đây có nơi luyện đao
không?"
Ôn Ninh nói: "Có, ta dẫn ngươi đi."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Đa tạ,"
Sau đó liền đưa quả Trữ Thần Châu kia cho Nhiếp Minh Quyết: "Đại ca, ngươi treo cái này lên chuôi Bá Hạ, luyện đao thử xem."
Nhiếp Minh Quyết mặc dù cảm thấy Nhiếp Hoài Tang có chút kỳ quái, nhưng cũng
không cự tuyệt. Kết quả tự nhiên là khả quan. Hắn vậy mà cảm giác tỉnh
táo hơn lúc trước nhiều. Đao linh cũng không cáu kỉnh như trước đây.
"Hoài Tang, đây là Ngụy công tử làm?"
Nhiếp Hoài Tang gật đầu, nói rõ sự tình một lần. Đương nhiên, chuyện nhỏ xíu
như hắn quăng quật bao nhiêu cái sản nghiệp không cần nói với đại ca.
Sau khi nghe xong, Xích Phong Tôn cũng không do dự nữa, bắt Nhiếp Hoài Tang tập luyện, còn chính hắn tự đi giao ra công pháp cho Ngụy Vô Tiện. Dù
sao,chuyện này liên quan đến cả gia tộc Nhiếp Gia bọn họ. Mặc dù là Ngụy Vô Tiện nhìn mặt Nhiếp Hoài Tang cùng với quan hệ cá nhân mà ra tay,
hắn cái kẻ trực tiếp được lợi rất sâu này cũng không thể giả vờ câm
điếc. Trịnh trọng nói với Ngụy Vô Tiện, chỉ cần Ngụy Vô Tiện thật sự
nguyện ý dạy cách tạo Trữ Thần Châu cho Nhiếp Hoài Tang, vậy không cần
biết là có giải quyết được chỗ thiếu hụt trong công pháp không, sau này
Ngụy Vô Tiện đều là đại ân nhân của Nhiếp Gia, là trưởng lão trên danh
nghĩa của Nhiếp Gia. Không cần biết là có yêu cầu gì, chỉ cần không vi
phạm đại nghĩa, bọn họ sẽ dùng toàn lực đạt thành cho Ngụy Vô Tiện.
Đời trước được hiến xá, quay hồn sống về kia của Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài
Tang đã từng cầu y. Ngay cả đao phổ của gia tộc cùng đao của cao thủ
được tín nhiệm nhất trong gia tộc đều toàn bộ đưa cho y. Y cảm động, nhớ nhung cái ân Nhiếp Hoài Tang làm cho y có thể trở về thế gian, cũng cảm động vì Nhiếp Hoài Tang tin tưởng. Cho nên cũng xuất toàn lực nghiên
cứu. Rốt cuộc giải quyết được tấm bùa đòi mạng treo lơ lửng trên đầu
Nhiếp Gia bấy lâu. Nhiếp Minh Quyết của đời này cũng không khác gì Nhiếp Hoài Tang của đời trước. Trên cơ bản coi như là thả cho y tung hoành
trước mặt Nhiếp Gia.
Mà đời trước y cũng thực sự làm như nguyện
vọng của Nhiếp Hoài Tang. Dù sao, một hoa một đời, không có gì nhất
thành là bất biến. Kiếp trước cha mẹ y dạy y thế nào, nên làm thế nào
mới đúng.
Ba người ở Loạn Táng Cương đợi mấy ngày. Lam Hi Thần
và Nhiếp Minh Quyết nhớ đến Kim Quang Dao cũng bị nhốt ở đây. Nhiếp Minh Quyết mặc dù tức giận tên nghĩa đệ này, tính tình vốn có chút hư rồi, ở Kim Gia lại càng sai lệch. Nhưng dù sao vẫn là nghĩa đệ, vẫn muốn mang
người đi về Nhiếp Gia bọn họ tận sức giáo dục lại một phen, bẻ cái tính
xấu trở về. Lam Hi Thần càng không cần phải nói. Nhưng lúc hai người tìm Ngụy Vô Tiện liền bị một câu của Ngụy Vô Tiện chặn họng.
"Liễm
Phương Tôn là người của Kim Gia. Ta đã viết rõ ràng là toàn bộ người của Kim Gia phải từ Kim Gia chuộc đi. Các ngươi yên tâm. Bọn họ nhất định
phải đến chuộc. Đến lúc đó các ngươi muốn đưa đi, chỉ cần Liễm Phương
Tôn nguyện ý, các ngươi có thể thoải mái đưa người đi."
Ngụy Vô
Tiện nhìn huynh đệ Nhiếp Gia đạp Bá Hạ bay xa, nhớ tới vị huynh đệ tốt
đời trước của y, hiện giờ đã không thấy bóng dáng trong Nhiếp Hoài Tang
của đời này, không khỏi cười cười. Cũng may kiếp này sẽ không lại như
vậy.
Lại nghĩ tới Lam Hi Thần bị phá hủy đạo tâm sau Quan Âm
Miếu mà bế quan, cũng vì người nhà của ông cụ non nhà mình, cũng giúp
một phen đi. Tốt xấu cũng là đại ca nhà mình, không phải sao? Vì thế y
cười tủm tỉm với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân. Xem ra vết thương trên
lưng ngài cũng lành rồi. Vậy chúng ta cũng tính sổ đi thôi."
Lam Hi Thần: "?"
Ngụy Vô Tiện: "Tuy rằng tiên sinh đã phạt rồi, nhưng sổ nợ của khổ chũ vẫn phải trả."
Sau đó, Ngụy Vô Tiện khiến cho Ôn Ninh quăng Lam Hi Thần vào trong trận
pháp Tố Hồi (*: trận pháp hồi tưởng). Có những chuyện nếu không tự mình
trải qua, tận mắt nhìn thấy, sẽ không thể tìm thấy lối thoát tự giải
vây. Huống chi kiếp này Kim Quang Dao còn chưa tới mức không thể quay
đầu được. Y muốn làm cho chính Lam Hi Thần thấy rõ, thấu hiểu một chút.
Liễm Phương Tôn đời này mặc dù còn chưa tới mức không thể không chết,
nhưng cái giá phải trả vẫn là phải trả. Cố gắng một đời này, Tam Tôn Kết Nghĩa sẽ không thành một trò cười, cũng có thể biến giai thoại nhất
thời thành giai thoại một đời. Dù sao, giúp huynh đệ dừng cương trước bờ vực, quay về chính đồ. Kia mới là giai thoại chân chính.