Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 5: Trời ơi cứu tôi


trướctiếp

Edit: Súp Sữa

Sau khi nghe Bùi Thư Thần dặn dò, hàng trăm câu hỏi bắn ra trong đầu thư ký Trần.

Cái gì?

Bùi tổng muốn anh gửi tiền cho Ôn Mộ?

Bùi tổng muốn Ôn Mộ chuyển đến nhà sống chung?

Bùi tổng không phải hai ngày trước mới vừa trừng trị Omega này, thái độ còn cực kì chán ghét sao?

Bùi tổng tại sao lại tự vả vào mặt mình?

...

Nhịn xuống nào.

Anh không thể hỏi, anh rất chuyên nghiệp.

Thư ký Trần chuyên nghiệp biểu cảm tự nhiên, mang theo Ôn Mộ từ thang máy chuyên dụng của Bùi Thư Thần rời khỏi cao tầng Hoàn Thái.

Ôn Mộ vừa rồi quá căng thẳng, hiện tại mới thả lỏng tinh thần nhìn kỹ tòa nhà cao năm trăm mét với 101 tầng này.

Phong cách kiến ​​trúc của tòa nhà rất hiện đại, toàn bộ mặt tường bên ngoài đều được làm bằng kính. Văn phòng của Bùi Thư Thần nằm ở tầng 88, hai mươi tầng bên trên là khách sạn và sảnh tham quan. Ôn Mộ đứng trong thang máy trong suốt ngắm cảnh, không dám nhìn xuống dưới, cậu sợ đầu óc choáng váng chân run lẩy bẩy mất.

Toàn bộ tòa nhà này đều là của Bùi gia, thật có tiền nha... Trước mắt nhảy ra ¥¥, sau con số 1 là cả chuỗi số 0 thật dài, so với chuyện ở trên không trung mấy trăm mét còn làm cậu choáng váng hơn.

"Đúng rồi," thư ký Trần đưa cho Ôn Mộ một tấm thẻ ngân hàng, "Ngài Ôn có thể xác nhận số dư, tôi đã chuyển tiền vào rồi, mật khẩu ban đầu là sáu số không."

Thư ký Trần đột nhiên lên tiếng, kéo Ôn Mộ đang suy nghĩ lung tung trở về, cậu đồng ý nói: "À được, cảm ơn thư ký Trần, anh gọi tôi Ôn Mộ là được rồi."

Nhanh như vậy đã phát lương tháng đầu sao, cậu còn chưa bắt đầu làm việc mà. Theo một nghĩa nào đó mà nói, cậu và thư ký Trần xem như là đồng nghiệp rồi, Ôn Mộ ngượng ngùng nghĩ.

Thấy Ôn Mộ khách khí như thế, thư ký Trần hơi kinh ngạc, cười híp mắt nói: "Ngài Ôn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo dặn dò của Bùi tổng thôi. Tôi vẫn nên gọi là ngài Ôn đi, tránh cho Bùi tổng không vui."

Cũng đúng, hiện tại giữa cậu và Bùi Thư Thần có quan hệ tiền bạc khó nói, thư ký Trần hẳn cũng biết chuyện này. Không biết thư ký Trần sẽ nghĩ gì về cậu...

Ôn Mộ kiềm chế chính mình, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Ngay từ thời khắc đặt bút ký tên, cậu đã biết rằng trong tương lai mình sẽ phải đón nhận đủ loại ánh mắt tò mò soi mói, cậu nhất định phải luyện cho da mặt dày hơn mới được.

Cậu không nói gì nữa, tùy ý thư ký Trần khách khí gọi "ngài Ôn".

...

Thư ký Trần lái xe đưa Ôn Mộ về nhà, lễ phép hỏi có cần anh đi lên giúp thu dọn hành lý hay không, Ôn Mộ từ chối.

Cậu không thể để Hứa Mạn nhìn thấy thư ký Trần, cậu không muốn để Hứa Mạn biết chuyện cậu bị... bị bao dưỡng. Bất luận vì lý do gì, thì đó cũng không phải chuyện đáng tự hào cho lắm.

Dọc theo cầu thang u ám bẩn thỉu đi lên lầu, vừa mở cửa ra, một mùi thơm nức xộc vào mũi. Ôn Dao đi học, Hứa Mạn hôm nay xin nghỉ một ngày, đang hầm canh gà, định cho Ôn Mộ bồi bổ thân thể.

Ôn Mộ hít một hơi thật sâu, đi vào phòng bếp, nói với Hứa Mạn cậu muốn chuyển ra ngoài.

Hứa Mạn trợn tròn mắt: "Con muốn chuyển đi đâu? Không phải ký túc xá không cho con ở nữa sao?"

Nguyên chủ hồi còn là thực tập sinh rất ít khi về nhà, thà sống trong ký túc xá công ty cung cấp cho còn hơn quay về chen chúc trong căn phòng nhỏ cũ kỹ này cùng Hứa Mạn Ôn Dao.

Mới hai ngày vừa rồi, đồ đạc cậu ta để trong ký túc xá đều đã bị gửi về hết - công ty gấp không thể chờ muốn chấm dứt hợp đồng với cậu.

Đối mặt với nghi ngờ của Hứa Mạn, Ôn Mộ chột dạ nói dối: "Mẹ, công ty không chấm dứt hợp đồng với con. Chủ tịch Bùi nói là... ngài ấy đẩy con ra để bảo vệ thanh danh của mình, lương tâm cắn rứt nên đã bồi thường cho con một chút tài nguyên, cho nên giờ con phải vào đoàn quay phim."


trướctiếp