Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 23


trướctiếp

Giang Tinh Hoài nói một hồi vẫn chưa nhận ra vấn đề, thấy Phó Diễn cười với mình thì yên tâm xoay người cắt bánh kem nhỏ.

Bánh kem quá bé, chia theo tỉ lệ 9 người thì mỗi người chỉ được một miếng.

Ai ngờ Giang Tinh Hoài thẳng tay cắt hẳn một nửa cho Phó Diễn, để 8 anh giai cao to lực lưỡng chia nhau nửa miếng còn lại.

Chu Cao Phi trợn mắt há mồm nhìn miếng bánh nhỏ xíu trong chén, chua chát nói: "Trời đất quỷ thần ơi, gió mà thổi là hạt 'cát' này sẽ bay mất dạng."

"Úi! Không được! "Cát" này đau mắt quá!" Chu Xuân bụm mắt kêu la.

"Bánh kem của tôi! Bánh kem của tôi đâu rồi?" Quách Vĩ trợn mắt ra vẻ tìm kiếm khắp nơi.

Giang Tinh Hoài: "........."

"Không ăn thì trả đây." Giang Tinh Hoài nhìn bọn họ chằm chằm.

"Đùa cưng thôi." Chu Cao Phi cười ha ha, tấm tắc bỏ một miếng vào miệng, "Ngày mai hai người lấy xe jeep của tôi mà đi, tôi kêu đại Vĩ đậu sẵn ở ngoài sân rồi đấy."

"Tôi có xe." Phó Diễn nói.

"Cái xe bánh mì cũ mèm ấy à?" Chu Cao Phi khó hiểu.

Phó Diễn nhíu mày.

"Lái trực thăng! Lái trực thăng!" Giang Tinh Hoài phấn khích nhảy lên.

"Trong gara có chiếc việt dã." Phó Diễn nói.

"Lái trực thăng đẹp trai hơn nhiều ấy ạ!" Giang Tinh Hoài nói nhăng nói cuội.

"Được phết, khung xe việt dã cao, cũng chắc chắn." Chu Cao Phi gật đầu, "Chúng tôi cũng không còn nhiều vũ khí, tặng cho anh một nửa."

"Không cần nhiều như vậy." Phó Diễn từ chối.

"Đừng khách sáo." Chu Cao Phi phất tay, "Ngày mai khi nào thì đi?"

"7 giờ." Phó Diễn nói.

"Vậy phải nhanh chóng dọn đồ đi." Chu Cao Phi thúc giục.

"Mọi người có nghe tôi nói gì không?" Giang Tinh Hoài hắng giọng, "Tôi biết đề nghị của mình hơi ngốc, nhưng mà cũng phải để ý đến người ta chứ?"

"Tôi kêu Chu Xuân mang vũ khí vào xe cho anh." Chu Cao Phi nói, "Mấy món dễ xài thôi, không quá phức tạp đâu."

"Cảm ơn." Phó Diễn gật đầu cảm tạ.

"Uống nước không?" Giang Tinh Hoài thừa cơ chen chân vào, nhanh nhẹn rót một ly nước.

"Con trai ngoan." Phó Diễn cười thành tiếng, vuốt tóc cậu.

"Chú bị làm sao ấy?" Giang Tinh Hoài trợn mắt nhìn hắn, "Đừng bảo ăn bánh kem nhiều quá nên kem chui lên não nhé?"

Phó Diễn: "......"

"Tôi 18 tuổi rồi đó! Thành niên rồi!" Giang Tinh Hoài nhắc nhở hắn, "không còn là trẻ con nữa, từ hôm nay hãy gọi tôi là người lớn!"

Phó Diễn gật đầu: "Được, đại nhân."

"Nghe thích đấy." Giang Tinh Hoài cười híp mắt, "Cảm thấy tôi rất ngầu."

"Đại nhân đi tắm đi." Phó Diễn đặt tay sau lưng cậu, đẩy cậu nhóc đi trước.

"Cùng tắm đi!" Giang Tinh Hoài lôi kéo Phó Diễn lên lầu 2.

"Ê! Làm gì! Làm gì đó!" Chu Cao Phi đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người nhỏ dần, "Cấm hai người ngủ chung! Nghe chưa hả!"

"Chưa gì đã nắm tay nắm chân! Không được nắm tay!" Chu Cao Phi hấp tấp hô to, vắt hết óc suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung, "Với cả tắm rửa không cho cởi đồ!"

"Anh Phi đừng gào nữa..." Quách Vĩ khoác tay lên vai hắn, lắc đầu thở dài, "Người ta đi từ lâu rồi."

Giang Tinh Hoài tắm rửa sạch sẽ xong liền trở về phòng, ngồi xếp bằng dưới đất, sắp xếp một ít quần áo của mình.

Lúc rời khỏi nhà, cậu mang theo mỗi ba cái quần, trong đó có hai cái bị Phó Diễn cắt mất rồi.

Giang Tinh Hoài ngao ngán chiếc quần rách, tự nhiên bật cười khanh khách.

"Cười gì vui vậy?" Phó Diễn đẩy cửa tiến vào.

"Chú xem chú cắt hết quần của tôi thế này." Giang Tinh Hoài nghiêm túc giơ lên, "Chú đền đi."

"Đền." Phó Diễn ngồi xổm xuống, gấp gọn quần áo tán loạn trên mặt đất bỏ vào balo, "Ngày mai tôi tìm mấy bộ của tôi hồi cấp 2 cho cậu."

"Được, không phải sơ mi với vest là được." Giang Tinh Hoài gật gù, bỗng thấy có gì sai sai.

Cấp 2 á?


trướctiếp