Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 2


trướctiếp

Giang Tinh Hoài say khướt, trước mắt chỉ thấy lơ lửng một bóng trắng, nhưng cậu vẫn mơ hồ bất an vì chưa về đến nhà.

Người đàn ông đứng bên cạnh dường như không nghe thấy cậu nói chuyện, trầm mặc.

Giang Tinh Hoài nhíu mày, không định nhờ vả lần nữa, tự mình nỗ lực mở to mắt nhìn nút điện tử trong thang máy, ấn phím tầng 17.

Bảng điện phát ra ánh sáng trắng, khiến cậu có chút chói mắt đến mức không nhìn ra một con số nào.

Cậu đành mò mẫm đếm từng số một, bỗng nhiên sững sờ.

Nút bấm tầng 17 đã sớm được nhấn rồi.

- - Là trước khi cậu bước vào.

Giang Tinh Hoài chớp chớp đôi mắt kèm nhèm, ngửa đầu nhìn người đàn ông: "Chú cũng ở tầng 17?"

Phó Diễn nhíu mày, tiếp tục không lên tiếng.

"Chú chính là tay hàng xóm kia?" Giang Tinh Hoài dứt khoát hỏi thẳng.

Phó Diễn lúc này mới cúi đầu liếc mắt quan sát cậu. Tuổi tác nam sinh nhìn qua không lớn, có vẻ là mười bảy mười tám tuổi. Mặc một chiếc quần jean rách, áo phông trắng, trên còn đeo 2 sợi dây chuyền mặt thánh giá.

Giang Tinh Hoài cũng mượn cơ hội này đánh giá hắn, người hàng xóm này đã chuyển đến đây được một tháng rồi, nhưng chưa bao giờ lộ mặt, lại còn thường xuyên phàn nàn cậu.

Giày da, vest đen, ca-ra-vat. Trông cũng đạo mạo lắm, bảo sao suốt ngày ý kiến ý cò.

"Ông chú, không phải vừa rồi định kéo tôi dậy à?" Giang Tinh Hoài rất biết cách khiến người khác buồn nôn.

Phó Diễn sửng sốt một chút, mới nãy còn kêu chú, bây giờ đã trực tiếp thăng cấp thành ông chú.

"Đứng lên được không?" Phó Diễn hỏi cậu.

"Không phải chú nói sẽ báo cảnh sát sao?" Giang Tinh Hoài khiêu khích.

"Nếu cậu muốn." Phó Diễn rất hoan nghênh.

"Vẫn là đỡ tôi một chút đi." Giang Tinh Hoài nở nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn chú nhé."

Phó Diễn đưa tay ra.

Giang Tinh Hoài híp mắt, không đáp lại. Nhìn chằm chằm người đàn ông, một lúc sau cậu duỗi tay hất mạnh bàn tay của hắn, âm thanh vang dội.

"Sao lại xem giúp người làm niềm vui thế này, chú?" Cậu khiêu khích, thăm dò, "Vậy sau này có thể đừng khiếu nại tôi nữa không?"

Phó Diễn thu tay về, vẻ mặt bình tĩnh, rút khăn tay lau lòng bàn tay.

'Ding', thang máy đã đến nơi.

Người đàn ông lập tức bước khỏi thang máy.

Giang Tinh Hoài hừ lạnh, tay chân như nhũn ra, ngơ ngác dựa lên vách tường, chậm rãi ra ngoài.

"Chú ơi, không giúp một chút sao?" Giang Tinh Hoài vừa cố gắng lê chân bước về trước, nhưng cũng không quên châm chọc tên quỷ nhát gan chỉ biết phàn nàn sau lưng mình.

Người này cũng đáng ghét như mẹ kế của cậu.

Mẹ kế lúc nào cũng quạt gió bên tai ba cậu, tiện tay châm lửa phóng hỏa.

Bây giờ thì hay rồi, ba thật sự không còn để ý đến cậu, cũng không còn sức quản cậu nữa.

Cậu dựa vào tường, chưa bước quá hai bước, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu gối bủn rủn không thể tiếp tục trụ vững.

"Muốn ngồi." Giang Tinh Hoài thấp giọng nói.

Phó Diễn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn nam sinh đã nằm dài trên mặt đất.

Phó Diễn đứng tại chỗ, đợi một phút, nam sinh hừ hừ hai tiếng, nhưng mãi vẫn không đứng lên.

Hắn thở dài, vẫn đi tới.

"Tỉnh chứ?" Phó Diễn hỏi.

Nam sinh khịt mũi đáp lại.

Phó Diễn kéo một tay, túm lấy người cậu. Cả người nam sinh không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để người ta nửa ôm đi về phía trước.

Chập chững vài bước, Giang Tinh Hoài chợt lắc đầu, hoàn hồn lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn, caravat màu đen của hắn sượt qua đầu mũi cậu.

Giang Tinh Hoài hơi nhột, sụt sịt mũi.

Phó Diễn nghe được động tĩnh, nhíu mày.

Khóc à?

Phó Diễn hơi chần chừ, xòe bàn tay vỗ nhẹ trên lưng cậu như một cách thức an ủi.

Giang Tinh Hoài không biết tại sao người này đột nhiên vỗ lưng cậu. Nhưng đã đến trước cửa, cậu duỗi tay mở khóa vân tay, giễu cợt cảm ơn: "Làm phiền chú quá."

"Không có gì." Phó Diễn vẫn đỡ cậu.

Giang Tinh Hoài: "........."

Chú này ngốc thật hay giả ngốc vậy? Không nghe ra mình đang trào phúng hắn sao?

"Chú ngủ ngon nhé." Giang Tinh Hoài không nhiều lời, nhanh nhẹn mở cửa.

"Ngủ --" Phó Diễn còn chưa dứt câu.

Giang Tinh Hoài đã lắc mình vào nhà, đóng cửa trong nháy mát.

'Sầm', cánh cửa suýt chút nữa đã va thẳng vào mũi Phó Diễn.

Phó Diễn: "....Ngon."

Phó Diễn bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt im lìm.

Giang Tinh Hoài vừa đặt chân vào nhà, đến cả phòng ngủ cũng không lết vào nổi, trực tiếp ngã ngửa trên sofa ngủ.

Suốt đêm trong đầu cậu cứ mơ hồ nghe được tiếng cừu nhảy disco. Vì sao lại là cừu? Giang Tinh Hoài cũng không biết.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

"Cái mẹ gì......" Giang Tinh Hoài ra sức mở đôi mắt sưng vù. Trở mình, tay gác lên lên bụng.

Qua nửa ngày, Giang Tinh Hoài mới để ý đến tiếng chuông điện thoại phiền phức.


trướctiếp