Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 14


trướctiếp

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Giang Tinh Hoài hoàn toàn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu thấy biểu cảm chột dạ của Phó Diễn, nhanh chóng nhận ra quyền chủ động không hiểu sao đang ở trong tay mình!

Cậu thả lỏng, đặt mông ngồi ở trên giường, khoanh tay hừ lạnh.

Phó Diễn bưng phích nước, hiếm thấy có chút lúng túng. Trong phút chốc không biết nên nói gì.

"Tôi khát." Giang Tinh Hoài cho hắn một bậc thang.

"Hơi nóng." Phó Diễn rót nước vào ly, đưa cho cậu, "Từ từ hãy uống."

"Chú thổi cho tôi đi." Giang Tinh Hoài đột nhiên giở thói mè nheo.

Phó Diễn không hề nóng nảy, ngồi bên cạnh cậu, thong thả lắc cái ly, chờ nước nguội hẳn.

"Phó Diễn." Giang Tinh Hoài thấy hắn ngồi xuống, chậm rãi tiếp cận.

"Hửm?" Phó Diễn nghiêng đầu nhìn cậu.

"Ở đây rất tốt." Giang Tinh Hoài sờ soạng giường ấm nệm êm, "Chú xem, có đồ ăn, sẽ không phải chịu đói. Cũng đông đúc, náo nhiệt."

"Ừm." Phó Diễn gật đầu.

"Ba nuôi của tôi là cái người mập mập đấy, trước đây ổng từng đi lính, làm bộ đội đặc chủng." Giang Tinh Hoài khoe khoang, "Rất lợi hại."

"Nhìn ra rồi." Phó Diễn mỉm cười, đưa ly nước cho cậu, "Nguội rồi đấy, cậu thử đi."

"Chú..." Giang Tinh Hoài nhíu mày, đẩy tay của hắn ra, "Chú làm sao vậy?"

"Không uống sao?" Phó Diễn hỏi cậu.

"Chú đừng giả vờ không hiểu." Giang Tinh Hoài cúi đầu, "Ý tôi là chú cảm thấy chúng ta cứ ở đây được chứ?"

Ý cười trên mặt Phó Diễn tiêu tan.

"Chúng ta ở lại chỗ này nhé." Giang Tinh Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, "Được không?"

"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn đáp lại, gọi tên cậu, nhưng mãi không nói tiếp.

"Ý của chú là..." Giang Tinh Hoài bối rối.

Phó Diễn vẫn chăm chú nhìn cậu.

"Chú thật sự không muốn ở lại sao? Tại sao?" Giang Tinh Hoài luống cuống, cậu bật dậy, như thể đang tra hỏi kẻ phản bội, "Chú cứ nhất định phải đi ư? Một mình?"

Phó Diễn trầm mặc, dường như qua rất lâu sau, hắn mới lên tiếng, "Cậu quên rồi sao, tôi phải đi tìm bạn của mình."

Giang Tinh Hoài không phản ứng lại.

"Cậu ở đây đi, ở đây rất an toàn." Phó Diễn tàn nhẫn hạ quyết định, "Tôi sẽ đi."

Giang Tinh Hoài chớp hai mắt, nửa ngày không nói được lời nào.

Cảm giác phỏng đoán trở thành sự thật quá tệ, Phó Diễn thật sự muốn rời đi.

Chẳng trách vẻ mặt Phó Diễn không đúng, không có chút cảm giác thỏa mãn phó thác với nơi này. Vì hắn căn bản không định ở lại, không ở nơi này với cậu.

Giang Tinh Hoài cố dằn cảm giác chua xót ở khóe mắt, hững hờ nằm ngửa trên giường.

Người nọ khép cửa, tiếng bước chân dần đi xa.

Giang Tinh Hoài trở mình, úp mặt trong chăn, thở dài một tiếng: "Haiz...."

"Tôi phải đi tìm bạn của mình..."

Không đúng, Giang Tinh Hoài giật mình ngồi dậy.

Vừa rồi cậu chưa thông suốt, chỉ là đi tìm bạn thôi mà, cậu có thể cùng hắn đi, tìm được người bạn đó thì lại cùng nhau quay về.

Nhưng tại sao Phó Diễn mang đến cho cậu cảm giác... Hắn đi, một đi không trở về.

Giang Tinh Hoài nhíu mày, cậu nhóc không nghĩ ra.

Hơn nữa có thể thấy được người bạn kia rất quan trọng đối với Phó Diễn.

Giang Tinh Hoài nghĩ tới đây, đột nhiên hơi dỗi.

Tâm trạng không tốt, nhìn cái gì cũng không thoải mái, lúc trước thấy phòng ốc tương đối sạch sẽ. Bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy căn phòng vừa nhỏ vừa cũ, còn không có nhà vệ sinh, muốn đi tiểu cũng không được.

Nói đến đi tiểu.

Giang Tinh Hoài uống cạn ly nước, đánh giá căn phòng.

Phòng ngủ quả thật khá nhỏ, ngoại trừ một cái giường thì cũng chỉ còn lại một cái bàn, không có nhà vệ sinh.

Hình như Chu Cao Phi từng nói nhà vệ sinh ở phía bên trái thì phải?

Giang Tinh Hoài đứng dậy, nhảy lò cò ra cửa. Bên trái quả nhiên có nhà vệ sinh.


trướctiếp