Đàm Gia Tường lặng người, bàn tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy. Lúc
anh chạy xe như bay đến nơi, cũng là lúc nhìn thấy Hi Văn được đưa vào
trong xe cấp cứu. Anh chạy về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu, tinh thần hoảng
loạn.
"Hi Văn? Em làm sao vậy?"
"Chuyện gì xảy ra với em vậy?"
Cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, còn anh đứng thẩn thờ ở bên
ngoài, trên tay cầm bó hoa mà cô đã để lại ở nơi xảy ra tai nạn. Trên bó hoa là tấm thiệp chúc mừng do chính tay cô viết, chỉ với một dòng chữ
ngắn ngủi, nhưng nó khiến tim anh như vụn vỡ.
Gia Tường. Em tin anh làm được mà.
Tay anh vò nát tấm thiệp chúc mừng, ngồi gục đầu bên ghế, đôi lông mày nhíu chặt. Anh nhớ mình đã trân trọng đoạn tình cảm này nhiều như thế, nhớ
mình đã nâng niu và bảo vệ cô nhiều như thế. Vậy mà đến cuối cùng, cô
vẫn không thể thoát khỏi những âm mưu của người khác. Hình ảnh người mẹ
mà anh yêu nhất lại hiện lên, lúc bà nằm trên mặt đường lạnh lẽo toàn
thân đầy máu. Khi đến chỗ của Hi Văn, anh cũng đã thấy máu, một vũng máu to.
Nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên khuôn mặt ấy. Vốn dĩ hôm nay là ngày vui
của anh, lẽ ra cả hai phải cùng nhau ăn mừng, vậy mà bây giờ lại xảy ra
cớ sự này.
Làm ơn. Anh xin em. Đừng xảy ra chuyện gì hết. Cầu xin em.
Những hình ảnh ấy lại bủa vây lấy tâm trí anh, khiến anh như rối tung lên
hết, tay chân toát mồ hôi lạnh. Anh sợ người con gái này xảy ra chuyện,
sợ sẽ không còn ai hiểu và yêu anh như thế nữa. Anh sợ những người mà
anh yêu thương đều sẽ rời bỏ anh, để anh bơ vơ một mình. Ngồi co rút lại trên ghế như một đứa trẻ, Đàm Gia Tường đột nhiên nhớ đến vài chuyện.
Lúc chạy đến nơi Hi Văn xảy ra tai nạn, anh đã nghe người ở đó nói rằng cô
bị xe tông. Nhưng chiếc xe đó không giống như vô tình mà là cố tình làm
thế, dù nhìn thấy cô sắp qua đường nhưng đã phóng rất nhanh.
"Không biết có phải là âm mưu trả thù gì hay không?"
"Chiếc xe hiệu Roll Royce đắt tiền như vậy, chắc hẳn người này cũng không phải dạng vừa."
Roll Royce.
Roll Royce.
Đàm Gia Tường vò đầu bứt tai, trong đầu chỉ nhảy số một cái tên duy nhất có chiếc xe này, chính là Châu Khởi Như. Đúng lúc này, bác sĩ từ trong
phòng cấp cứu đi ra, anh cố gắng nén cảm xúc rối bời chạy về chỗ ông hỏi thăm tình hình.
"Bác sĩ. Thế nào rồi?"
"Nạn nhân mất nhiều máu, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Có
thể, cô ấy sẽ hôn mê vài ngày, trong thời gian này cần ở lại bệnh viện
để theo dõi."
***
Châu Khởi Như đi về nhà với tâm trạng nửa mừng nửa lo. Lúc cô ta phác giác
ra, mới biết mình dường như đã chơi đùa quá trớn rồi. Dù cho có ghen
ghét đến đâu thì đó cũng là một mạng người, nếu Hi Văn thật sự xảy ra
chuyện, cô ta sẽ gặp rắc rối.
Nhưng đó là do cô ta tự mình chuốc lấy. Là do Bạch Hi Văn chen chân vào mối hôn ước của mình và Gia Tường.
Chuông cửa reo lên, Châu Khởi Như ngồi chéo chân trên ghế sô pha, uống một ly
rượu để bình tĩnh trở lại, nhìn theo phía người giúp việc đang chạy ra
ngoài cổng. Mở ra chưa kịp nói gì, bà ta đã thấy Đàm Gia Tường đằng đằng sát khí xông vào trong.
"Cậu Đàm? Cậu đến tìm cô chủ sao ạ?"
Châu Khởi Như giật mình, nhưng đã lập tức quên đi sự lo lắng bất an trong
lòng. Trước khi anh xông vào đây, cô ta còn lấy một một cái ly nữa, đợi
anh vào sẽ rót rượu. Lúc Đàm Gia Tường bước vào, cô ta chỉ vừa đứng lên
nhoẻn miệng cười tươi, còn chưa nói được gì đã ăn một cú tát trời váng.
Chát.
Châu Khởi Như kinh ngạc trợn mắt nhìn, sự đau đớn lẫn bất ngờ khiến cô ta lập tức đỏ hoe mắt, tay ôm gò má ửng đỏ, lớn tiếng.
"Đàm Gia Tường. Anh có biết đàn ông ra tay đánh phụ nữ thì không đáng làm đàn ông không?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt như có lửa.
"Vậy thì tôi không cần làm đàn ông với hạng phụ nữ thủ đoạn không ra gì như cô."
Sự ồn ào ở dưới phòng khách đã gây mất tập trung cho việc soạn tài liệu
của ông Châu. Ông ta rời khỏi phòng làm việc, chậm rãi đi xuống lầu.
"Khởi Như. Có chuyện gì vậy con?"
Lúc ông ta đi đến đứng bên cạnh mình, Châu Khởi Như liền choàng tay cha mà
khóc nức nở, còn đưa cho ông ta xem gò má đỏ lên của mình. Cái tát mà
anh ban cho không hề nhẹ, khiến khoé môi của cô ta giống như rướm máu.
Ông Châu nhìn con gái cưng thành ra bộ dạng này, lập tức tỏ thái độ tức
giận với anh.
"Đàm Gia Tường. Tại sao cậu lại đánh con gái tôi? Cậu có còn là đàn ông không vậy?"
Đàm Gia Tường trừng mắt nhìn ông ta, hai tay anh siết chặt hằn lên các
khớp. Không ngờ một cô gái như Châu Khởi Như lại có lòng dạ độc ác xấu
xa đến như vậy. Hi Văn và cô ta dù sao cũng từng là bạn học chung
trường, lẽ nào cô ta không có chút thiện chí nào.
"Vậy ông hỏi con gái của ông xem, lái xe tông vào người khác thì có còn là con người hay không?"
Sắc mặt của Châu Khởi Như từ đau đớn sợ hãi chuyển sang tái mép trong tích
tắc. Đầu óc cô ta trở nên hoảng loạn, không hiểu tại sao anh lại biết
được chuyện này. Châu gia dù sao cũng là một gia đình có danh tiếng, nếu để tin đồn cô ta lái xe cố ý tông trúng người truyền ra ngoài, khác nào cha cô ta sẽ làm ầm ĩ lên.
Ông Châu quay sang nhìn con gái, nghiêm mặt hỏi.
"Khởi Như. Chuyện này là sao?"
Cô ta mấp mé môi, ấp úng không biết nói gì, không dám nhìn thẳng vào mặt Đàm Gia Tường.
"Con... Con không có."
"Nếu như con không có làm, tại sao cậu ta lại đến đây làm ầm lên như vậy?"
Đàm Gia Tường cắn môi, nhìn hai cha con họ người hát kẻ hò trông thật chướng tai gai mắt. Anh không quan tâm cô ta làm vậy vì mục đích gì,
cho dù là ghen ghét hay đố kị. Nhưng một người lương thiện trong sáng
như Hi Văn, không đáng bị đối xử như thế. Anh im lặng một hồi lâu rồi
lên tiếng.
"Ông Châu. Tôi khuyên ông nên dạy lại con gái của mình
thật tốt, đừng để cô ta gây thêm chuyện. Đến lúc mọi chuyện đi quá xa
sức giới hạn của tôi, thì Châu gia của ông... Nhất định sẽ biến thành
một đống tro tàn."