Ép Hôn Lấy Chồng Tàn Tật

Chương 2


trướctiếp

– Con gái phải trang điểm xinh xắn một chút mới được đàn ông để ý. Dì có mấy món trang sức, con xem thích cái nào thì đeo lên.

Hộp trang sức đầy những báu vật của dì Xuân được đặt xuống bàn, món nào món nấy đều tinh xảo. Khuôn mặt dì tươi cười giả lả, ân cần lấy một cái trâm cài ướm thử lên tóc cô.

Cô trầm ngâm vuốt cằm, rồi chợt cười rộ lên, ngây thơ hỏi:

– Dì cho con cái này làm của hồi môn ạ?

Nụ cười trên mặt dì Xuân trở nên cứng đờ, sắp tan vỡ đến nơi. Bà đè tay lên chiếc hộp, ngăn cản Ngọc không cho cô lấy sợi dây chuyền trên đó.

– Dì… cho con mượn tạm. Hôm nào con kết hôn thì mang về nhà chồng, chứ giờ có mà đến lúc cưới không có gì thì con bị cười chê.

– À ra thế ạ? – Ngọc cười châm chọc.

Năm đó mẹ cô cũng được coi là khá giả, tài sản của bà để lại cũng không ít. Để cưới người vợ mới, ông Hoạt không quan tâm tiền trong nhà là của mình hay của vợ, cứ vung tay chẳng tiếc cái gì.

Trong số trang sức này, có mấy phần là do mẹ cô dành dụm cho hai đứa con gái chứ?

Ngọc chỉ cười nhạt như vậy rồi lại dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hộp trang sức. Dì Xuân thấy dáng vẻ cô không có chút mỉa mai nào, thầm nghĩ mình hoa mắt rồi.

Năm giờ chiều là lúc tiệc chúc mừng của nhà họ Võ bắt đầu. Ngọc được dì Xuân chải chuốt đưa đến căn biệt thự ở trung tâm Hà Nội. Tòa nhà cao rộng hoàn toàn làm bằng gỗ nằm giữa mảnh đất đắt đỏ nhất thành phố. Đi qua hành lang, Ngọc có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm ngát mũi.

Cô tấm tắc hồi lâu. Quả thực nhà họ Võ hiện tại đã không còn thể dùng từ “giàu có” để hình dung nữa. Hiện tại gia đình cô vẫn ở trong giới trung lưu trí thức, nhưng đã sa sút đến nỗi không bằng cái vườn của nhà họ.

Dì Xuân cứ dặn đi dặn lại:

– Con nhớ mặt của cậu Tùng chưa? Một lát nữa đưa quà cho cậu ấy nhớ tươi cười. Đừng có xị mặt suốt ngày như thế, để bị gả cho cái cậu Duy Nguyên kia là hỏng cả đời đấy.

Ngọc cúi đầu vâng dạ, theo chân dì Xuân vào trong.

Đại sảnh của nhà họ Võ đã đông người lại qua.

Ông cụ Võ Uy Nghiêm có hai người con trai. Bố của Nguyên là con trai cả, đi theo kế nghiệp cha từ khi mười lăm tuổi, hai mươi tuổi lấy bà Diệp, sinh được một mình anh. Người con trai thứ hai của ông Nghiêm ăn chơi lêu lổng chỉ biết phá của, trái lời bố mẹ cưới một diễn viên có quá nhiều điều tiếng. Ông Nghiêm cho rằng thế là bại hoại gia phong, bèn đuổi đi cho tự lập một mình. Nhưng con trai của ông ấy, Võ Hoàng Tùng lại là kẻ có máu mặt.

Anh ta học ở nước ngoài ba năm, khi trở về mở một công ty công nghệ, cũng có tiếng nói ở trong ngành.

Đúng lúc cháu trai lớn bị liệt người, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ông Nghiêm hối hận mất rồi. Hạt giống tốt như Tùng có thể giúp ông phát triển gia nghiệp lên đến mức còn rực rỡ hơn cả Nguyên. Còn việc Tùng ăn chơi trác táng, chơi đùa phụ nữ, ông chỉ nghĩ đó không phải tật xấu. Đàn ông giàu có thành công nào chẳng có ba bốn người ở bên gối, chia sẻ gánh nặng?

Lần này, nói là để Tùng nhận tổ quy tông, thực chất là muốn lấy lại quyền lực ở trong tay Nguyên để đưa cho đứa cháu có tương lai hơn. Bố của Nguyên đã qua đời từ lâu, để lại mẹ anh chỉ là con gái của một nhà trí thức nghèo, muốn bảo vệ con cái cũng không làm được.

Nhớ lại hoàn cảnh của mình, lòng Ngọc không thoải mái chút nào. Nhất là khi mọi người đang ở đây để vui vẻ chúc tụng Tùng mà không quan tâm Nguyên nghĩ gì.

Càng đến gần sảnh, càng có nhiều người nhận ra nhà họ Đoàn đã đến. Một bộ phận tiến lên chào hỏi, một bộ phận bàn tán về cô:

– Đó là vị hôn thê của cậu Nguyên hả?

– Chắc vậy. Nhưng giờ chưa chắc hôn sự đã thành.

– Cái này thì không đâu, thấy người đi trước cô bé không? Bà ta tham vọng như thế, còn muốn mượn lực nhà họ Võ để đưa em trai lên làm lãnh đạo, làm sao mà buông tha cho con bé.

– Nhưng cậu Nguyên là người què mà.


trướctiếp