Nàng Gia Sư Siêu Ngầu

Chương 1


trướctiếp

Két… Két…

Tiếng xe ô tô phanh gấp, người tài xế hết hồn nhìn cảnh trước mặt, thiếu chút nữa anh ta tông trúng người rồi. Vừa sợ vừa bực anh ta ngó đầu ra mắng cô gái đang ôm đứa bé vào vỉa hè:

– Có con nhỏ thì phải để mắt trông chừng chứ, muốn hại người à?

– Xin lỗi anh! Thành thật xin lỗi anh!

Anh ta cau có quát nạt thêm mấy câu nữa rồi chạy đi, Thùy Dung lúc này mới hoàn hồn sau mấy câu xin lỗi vội vàng đó. Thật lòng cô cũng có biết đứa bé này là ai đâu, chỉ là vô tình đi qua thấy con bé khóc mếu một mình băng qua đường thì cô mới nhanh chân chạy lại giúp đỡ thôi, ai ngờ bị mắng oan nhưng may đứa bé không sao là tốt rồi.

Cô vỗ về, dỗ dành con bé vì nó bị tiếng quát của người tài xế lúc nãy và những người đi đường lúc này vây quanh khiến nó sợ hãi. Nhưng hình như con bé không biết nói thì phải vì cô hỏi gì nó cũng không nói mà chỉ khóc với lắc đầu, nhìn con bé thương lắm nhưng cũng đành ngồi đợi cùng xem có người nhà đến tìm không…

Thùy Dung chờ con bé nín hẳn thì cố gắng hỏi han xem con bé có biết nhà ở đâu không để cô đưa về chứ trời nắng nóng mà ngồi đây thì con bé ốm mất. Cô vẫn nhẹ nhàng kiên trì hỏi thăm thì bất ngờ có mấy người vội vàng chạy đến, trong đó có một người đàn ông mặt mày như đi đòi nợ, không cần biết sự việc ra sao đã giằng con bé từ tay cô rồi nói lớn:

– Cô! Cô dám bắt cóc con gái tôi hả?

Thùy Dung nghe câu này thì ngơ ngác luôn, cô đứng đực mặt ra chưa kịp bào chữa cho mình thì người đàn ông đó lại nói tiếp:

– Tôi sẽ báo công an gô cổ cô lại! Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc trẻ con!

– Anh bị làm sao đấy? Chưa hiểu rõ chuyện gì đã nói tôi bắt cóc, bắt cóc mà tôi còn đứng đây để anh đến tìm đến à?

– Cô đừng có già mồm!

Thùy Dung điên lắm, định cãi nhau tiếp nhưng lời Kiên vừa mới thốt ra gợi cho cô nhớ đến mấy vụ giàn cảnh cướp trẻ con thật thì cô đã nhanh tay giằng lại đứa bé về bên mình, biết đâu anh ta với hai người phụ nữ kia mới là kẻ trộm.

Trung Kiên trợn mắt, há miệng đầy bất ngờ khi bị cô gái trước mặt cướp trắng con gái lại thì điên tiết quát lên:

– Cô không thả con bé ra thì tôi tống cô vào tù thật đấy!

– Trước khi anh tống tôi vào tù thì anh hãy chứng mình bản thân là bố của đứa bé đi!

Mấy người dân chứng kiến vụ việc thấy vậy cũng xúm lại nói anh chứng minh khiến Trung Kiên đang ở phía người thân thật cũng trở lên rối rắm, anh nhìn Thùy Dung với ánh mắt giận dữ nhưng lúc này cũng không dám sừng cồ nữa mà từ từ nói với cô:

– Thả con bé xuống, nó không biết nói nhưng nó tự nguyện theo tôi thì là được phải không?

Có điều sự thay đổi thái độ này của Kiên chỉ làm Thùy Dung thêm nghi ngờ nên cô kiên quyết không thỏa hiệp mà bảo đưa con bé đến đồn công an:

– Đến đồn công an tôi mới chắc chắn! Mấy hành động thất thường vừa rồi của anh khiến tôi không tin được!

– Cô…

Thùy Dung không thèm tiếp lời Trung Kiên nói nữa mà quay qua mấy người dân đứng bên cạnh nhờ họ giúp đỡ:

– Trong đây có bác nào không vội về thì đi cùng tôi lên công an được không ạ? Giúp người thì giúp cho trót được không các bác?

Có một cô lớn tuổi và một cậu thanh niên có xe riêng lên tiếng:

– Chúng tôi đi lên làm chứng cùng với cô, thời đại bây giờ không biết ai là giả ai là thật đâu, chúng ta sơ suất một chút lại làm khổ đời con bé thì tội lắm! Vừa nãy nó đã suýt bị xe tông rồi!

Trung Kiên nghe nói con gái suýt bị xe tông trúng thì lo lắng, anh muốn hỏi han nhưng chẳng ai cho động vào con bé, mà lạ là con gái anh hôm hay không hề sợ người lạ mà cứ ôm rịt lấy cô gái trước mặt này. Nó thấy mọi người giằng co nãy giờ cũng không chịu giơ tay về phía anh gì cả, mà nghe cô gái kia bảo đi với cô để xem bác này có phải là bố của cháu không thì nó cũng gật…Ôi… Anh chỉ biết ôm đầu cảm thán, không còn lựa chọn nào nữa mà phải đi theo bọn họ đi nhưng để chắc chắn anh ngồi cùng xe với họ còn trợ lý thì chở hai chị giúp việc gia đình theo sau.

Lên tới đồn công an làm việc, chứng thực rõ ràng anh là bố đứa bé thì Thùy Dung mới tin tưởng mà giao cho. Trung Kiên nhận được con gái rồi nhưng lại không muốn để cho cô đi dễ dàng mà gây khó khăn:

– Tôi muốn kiện cô tội bắt cóc trẻ con!

Cũng vì khi nãy Thùy Dung chỉ yêu cầu Trung Kiên chứng minh bản thân là bố của đứa trẻ nên cô cũng chưa kịp kể lại đầu đuôi câu chuyện đã cứu giúp con bé mà chỉ bảo mình vô tình gặp con bé trên đường đi nên Trung Kiên mới nói câu khó nghe kia nhưng chính vì sự hiểu lầm này mà hai người bắt đầu lại đấu khẩu hết công suất:

– Anh đúng là kẻ bị rơi não!

– Cô…Cô nói ai rơi não hả?

– Anh có thấy kẻ bắt cóc nào mà lại muốn cùng anh đi vào đồn công an không hả?

– Ai biết cô trót bị tôi bắt gặp rồi nên mới tùy cơ ứng biến giả làm người tốt?

– Đúng là người nhiều tuổi nên khéo tưởng tượng nhưng tôi vừa mới khai thông tin rõ ràng, lý lịch trong sạch chứ không giống loại người cục mịch, ăn cháo đá bát như anh. Giúp con anh khỏi bị xe tông giờ lại bị anh nghi là bắt cóc, anh đúng là đồ mặt dày vô sỉ!

– Cô…

Hai người dân đi cùng làm chứng thấy tình hình căng thẳng thì vội giải vây, cô lớn tuổi kể lại hết sự tình cho Kiên nghe thì anh mới bỏ hết thái độ bực tức xuống mà thay vì lời xin lỗi với cô nhưng lúc này Thùy Dung bị tổn thương lòng tự trọng nên cô không chấp nhận lời xin lỗi muộn màng kia và càng bất ngờ hơn là giờ này chính cô muốn kiện lại anh về tội vu khống.

Mấy người xúm lại, cả anh công an cũng lên tiếng giảng hòa nhưng Thùy Dung vẫn một mực không đồng ý thì Trung Kiên xuống nước hỏi ý cô ra sao:

– Vậy giờ cô muốn như thế nào? Cô muốn đền bù tiền phải không?

Nghe câu này thì cơn giận của Thùy Dung sôi lên, cô đứng bật dậy chỉ thẳng mặt anh nói:

– Tôi nghèo thật nhưng không thèm tiền tới mức đó! Anh thừa tiền thì nên thuê người về mà dạy lại nhân cách của mình đi!

Trợ lý của Trung Kiên nghe câu này định đứng ra nói với cô không được vô lễ với anh nhưng Kiên là người biết sai sẽ nhận nên ngay lập tức anh cản trợ lý của mình lại, có điều anh chưa kịp hỏi xem rốt cuộc là cô muốn như nào mới chịu bỏ qua thì Thùy Dung lại nói tiếp:

– Tôi biết trái đất hình tròn nhưng rất mong sau này sẽ không phải gặp lại cái bản mặt đáng ghét của anh, hôm nay anh phải cảm ơn con gái của mình nếu không tôi sẽ kiện anh đến cùng!

– …!!!

Thùy Dung nói rồi rời đi nhưng cô mới đi được vài bước thì Bảo An chạy lại ôm lấy chân của cô, Thùy Dung cố gắng bỏ tay con bé ra nhưng nó cứ ôm chặt khiến cô không đi được. Kiên bị ngạc nhiên với cảnh tượng này nhưng anh cũng nhanh chân tiến lại gỡ tay con gái ra, có điều con bé không chịu mà khóc ầm lên. Dung sững sờ, Kiên càng bất ngờ hơn nhưng cả hai tránh ánh mắt nhìn nhau mà tập trung dỗ dành con bé…

– Bé con ngoan, theo bố về nhé! Cô có việc nên phải đi bây giờ rồi!

– …

– Con gái ngoan! Theo bố về nhà nhé! Bố dẫn con đi mua nhiều đồ chơi nha!


trướctiếp