Buổi tiệc từ thiện này đối với đa số những khách mời đến tham dự mà nói
thì chẳng qua chỉ là muốn có cơ hội lộ mặt, kiếm chút hảo cảm của người
qua đường mà thôi, thật sự mang theo ý nghĩ làm từ thiện đến, ít đến
không thể tả.
Nhưng mà trên bàn của Lê Lạc lại có hai người như thế.
Không cần nghi ngờ gì, Giang Lưu Thâm và Hạ Hy Ải chính là vua lưu lượng có
độ bàn tán nhiều nhất trong đêm nay, bá chiếm hết hạng một hotsearch
suốt cả một buổi tối. Đây còn được coi là nằm trong dự đoán, nhưng điều
khiến Lê Lạc buồn bực nhất là, vậy mà Đoạn Minh Dương cũng lên
hotsearch.
Đoạn clip mà hắn lên bục trao thưởng được một blogger có mấy trăm ngàn lượt fan theo dõi cắt riêng ra đăng lên weibo, tựa đề
khen điên cuồng: "Lúc xem trực tiếp đã bị nhan sắc của vị này làm cho
chấn động! Cố ý đi tìm hiểu tư liệu của anh ấy, trời ơi, đây là chính là tổng tài trong tiểu thuyết Mary Sue đó!!!! Thiếu gia thứ của tập đoàn
nhà họ Đoạn! Thân phận hơn trăm triệu! Tốt nghiệp top 10 thế giới!! Nhan sắc này, hình tượng này! Yêu quá đi!!!!"
Người qua đường giống
như là phát hiện ra kho báu mà gào thét điên cuồng, lượt chia sẻ tính
nhẹ thôi cũng hơn cả chục ngàn lượt, nếu như không phải là do Đoạn Minh
Dương không có lập weibo, những tư liệu tra được trên mạng cũng có hạn,
vậy thì những fan mê điên cuồng mới xuất hiện này e là có thể lập tức
tìm được cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ra ấy chứ.
Lê Lạc nhìn
một loạt những bình luận khen ngợi, lại nhìn bảng hotsearch, không có
cái hotsearch nào liên quan đến anh cả, tự nhiên thấy thật nổi giận, bèn trút hết cơn giận lên người tiểu trợ lí nhà mình:
"Tiểu Đặng Tử, sao không có hotsearch nào của tôi vậy?"
Đặng Lương vội vàng trả lời: "Có mà! Tối qua mọi người đều khen anh đẹp trai vượt cấp đó!"
"Vậy sao bây giờ không thấy nữa rồi? Tên họ Đoạn kia vẫn còn trên hotsearch mà? Lẽ nào tôi không đẹp trai bằng hắn?"
"Giám đốc Đoạn rất đẹp trai mà..." Đặng Lương nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình
một cái, lập tức đổi ngay, "Nhưng mà chủ yếu là! Lần đầu tiên Giám đốc
Đoạn xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người cảm thấy mới mẻ, nên độ
hot chắc chắn là phải cao hơn một chút rồi."
Lê Lạc híp mắt: "Ý của cậu là, tôi đã không còn mới mẻ nữa, lỗi thời rồi?"
"Đương nhiên không phải!" Đặng Lương nói sao cũng sai, gấp gáp không còn cách
nào khác, chỉ đành cầu cứu Kim Nhân, "Anh Kim! Anh giúp em với!"
Kim Nhân ngẩng đầu lên từ trong đống số liệu, mặt không biểu cảm mà nói:
"Anh Lạc có thể dựa vào ngoại hình mà duy trì được vị trí lưu lượng hàng đầu nhiều năm như vậy, trong giới giải trí cũng rất là hiếm thấy rồi."
Đặng Lương: "Đúng đúng! Anh xem anh Kim cũng nói vậy mà!"
"Nhưng mà, nếu như anh Lạc cứ như vậy, chỉ nhận những bộ phim lưu lượng, không chuyển đổi hình tượng thì có thể qua thêm ba năm nữa sẽ bị xuống dốc."
"?!" Đặng Lương liều mạng nháy mắt với Kim Nhân, "Không đâu không đâu! Anh Lạc sẽ nổi mãi không tàn mà!"
"Không ai có thể nổi mãi được."
Lê Lạc bình tĩnh ngoài mức dự đoán: "Bộ phim cổ trang mà tôi nhận trong
nửa năm tới, chẳng phải chính là để chuyển đổi hình tượng sao? Nếu không thì ai mà muốn chịu cái tội đó chứ?"
Đặng Lương cảm động đến phát khóc: "Anh Lạc! Cuối cùng anh cũng chịu làm việc nghiêm túc rồi!"
"...Tiểu Đặng Tử." Lê Lạc đứng dậy, cười híp mắt đi đến phía sau lưng cậu, đặt tay lên vai cậu, "Có phải là cậu muốn ăn cơm xào mực* rồi không?"
Đặng Lương run lên: "Không, không muốn..."
"Vậy sau này nói chuyện nhớ chú ý từ ngữ, được không?"
"Được..."
Kim Nhân nhìn hai người họ một lát, cúi đầu xuống, lại bắt đầu gõ chữ lạch cạch.
Lê Lạc nhíu mày: "Không lẽ đến chuyện này mà cậu cũng báo lại cho ông chủ của cậu hả?"
"Giám đốc Đoạn nói rồi: Chuyện lớn nhỏ gì, cũng báo cáo lại hết."
"Vậy thì cậu viết như thế nào?"
"Hôm nay anh Lạc lại đe dọa trợ lý một lần."
"..." Lê Lạc cạn lời, "Ông chủ của cậu làm gì mà rảnh để xem những chuyện nhỏ xíu vặt vãnh như thế, gửi đi chẳng phải là làm phiền hắn sao?"
"Giám đốc Đoạn sẽ xem, lần trước tôi báo lại nói là anh Lạc đe dọa trợ lý, Giám đốc Đoạn trả lời rồi."
"Thật hay giả vậy? Hắn trả lời cái gì?"
"Quan sát chặt trợ lý, để tránh báo thù lại."
Đặng Lương: "... Chả trách sao khoảng thời gian trước em thấy ánh mắt anh Kim nhìn em rất là đáng sợ..."
"Hắn đúng là rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, cậu cứ việc báo lại hết đi, phiền
chết hắn là tốt nhất." Lê Lạc bước ra bên ngoài phòng làm việc, "Ngày
mai tôi nghỉ phép, các cậu cũng nghỉ ngơi một ngày thật tốt đi."
"Được ạ!"
Cửa vừa đóng, Đặng Lương lập tức quay đầu lại nhiều chuyện với Kim Nhân:
"Ế, anh Kim, anh có cảm thấy, khi nãy anh Lạc nhìn có vẻ rất vui không?
Thực ra trong lòng anh ấy muốn được Giám đốc Đoạn quan tâm đúng không?"
Kim Nhân không trả lời, vẫn gõ chữ trên màn hình, Đặng Lương đến gần nhìn,
phát hiện hôm nay anh Kim của cậu đã báo cáo đến dòng thứ năm mươi hai
rồi:
Ngày mai anh Lạc nghỉ phép.]Anh Lạc thích sự quan tâm của ngài.]
Ngày thứ hai, Lê Lạc lại đi nhà tù thành phố một chuyến, lần này là ngồi xe của Phùng Chí An đến nhà tù.
Phùng Chí An năm nay chưa đến năm mươi tuổi, cũng tầm tầm tuổi ba anh, được
coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tính cách thẳng thắn
trung hậu, năng lực vượt trội, quen thuộc với các việc lớn bé của nhà họ Lê, ba anh từng nửa đùa nửa thật mà nói rằng, chuyện làm ăn, ngoài mặt
thì người đưa ra quyết định là ông, nhưng đến lúc thực sự chấp hành theo những quyết định đó, thì đều không thể thiếu Chí An.
Cũng may
là thế, nên sau khi ba anh vào tù, còn có chú Phùng của anh chống đỡ,
việc làm ăn của nhà họ Lê mới không tụt dốc thảm hại. Lê Lạc cũng không
đến nỗi nhận nhiệm vụ thu dọn mớ bòng bong ngay khi vừa mới trở về lúc
nguy cấp, không chỉ vậy anh còn có thể yên tâm mà phát triển trong giới
giải trí nữa chứ.
Xưa giờ anh không phải là người có khiếu làm
ăn, chính anh cũng biết, nếu như sự nghiệp của ba anh giao vào tay anh,
không biết sẽ tụt dốc đến mức nào nữa.
"Gần đây có bận không?"
Phùng Chí An xoay vô-lăng, "Ba con cũng nói là lâu lắm rồi không gặp
con, chuyện trong giới giải trí của con chú cũng không hiểu lắm, nhưng
xem những tin tức gần đây của con thì hình như không có chuyện gì xấu,
chú cũng không nghĩ gì nhiều, nếu như có chuyện gì khó xử, thì cứ nói
với chú."
Ghế ngồi của Lê Lạc gần như là buông thẳng thành một
trăm tám mươi độ, để lộ ra trạng thái thả lỏng mà anh chỉ thể hiện trước người thân cận mà thôi: "Những chuyện khác thì không có gì, chỉ là
chuyện của Zark, có lẽ là không đồng ý giúp chúng ta rồi."
"Con liên lạc với ông ấy rồi?"
"Dạ, có gọi điện qua rồi."
Hai ngày trước Đoạn Minh Dương đang xác nhận lần cuối với Zark về việc công bố tin tức, anh nhân cơ hội đó, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với
Zark một lần, nhưng đáng tiệc kết quả không như mong đợi.
"Có vẻ ông ấy cũng không muốn dính vào vũng bùn này."
Phùng Chí An thở dài một hơi: "Trong dự đoán, cho nên trước đó chú cũng bảo
con đừng ôm hi vọng gì lớn rồi mà. Ông ấy cũng chỉ là một khách hàng mà
thôi, không có nghĩa vụ phải dấn mình vào phiền phức này. Đa số thương
nhân đều coi lợi ích là trên hết, bây giờ chúng ta không có quan hệ lợi
ích gì với ông ấy, rất khó để khiến ông ấy đi đi về về làm chứng trước
tòa cho chúng ta như vậy."
Lê Lạc không cam tâm: "Vậy con đường này đến đây là kẹt cứng rồi sao?"
"Cũng không hẳn." Phùng Chí An nói, "Nếu như đã xem lợi ích là trên hết, thì
cũng lắm là chúng ta cắt cho ông ấy ít lợi ích, nói không chừng có thể
thuyết phục được. Phần tiếp theo của chuyện này cứ giao cho chú, con làm việc của con đi, không cần lo quá nhiều."
"Ầy, con cũng chỉ lo có mỗi chuyện này."
Không những làm không tốt, mà còn gây ra một đống phiền phức, xém chút là
chính anh cũng bị dính vào. Cũng không biết là do quá xui xẻo, hay là
anh thực sự không thích hợp lăn lộn trong giới kinh doanh nữa.
Sau khi xe chạy đến nhà tù, tất cả mọi người đều qua cổng kiểm tra an toàn như cũ.
Hôm nay là ngày làm việc hành chính, người đến thăm nom không nhiều, không
xếp hàng dài như lần trước, nhưng Lê Lạc vẫn không dám thả lỏng cảnh
giác, anh vẫn che mình thật kĩ càng như lần trước vậy.
Lúc giao
thiết bị liên lạc, điện thoại của anh rung lên một lát, chỉ kịp liếc
thấy là Đoạn Minh Dương gọi đến, thì đã bị cảnh sát thu mất rồi.
"Anh Lê, mời vào phòng thăm tù trong cùng nhất."
"Được, cám ơn." Lê Lạc mang khẩu trang đã gỡ ra lên.
Anh cũng có chút quen biết ở nhà tù này, đã liên lạc trước từ lâu, không
cần lo lắng người gác tù sẽ tiết lộ thông tin đến thăm tù của anh ra
ngoài. Nhà tù cũng không muốn tự chuốc rắc rối vào mình, mời một đám
phóng viên nhiều chuyện đến điều tra, ảnh hưởng đến những khách thăm tù
khác và những công việc thường ngày của nhà tù, vì vậy nên việc giữ kín
thông tin riêng tư của anh cũng coi như là kín như bưng vậy.
Tuy là giấy không gói được lửa, vụ án của ba anh trong các fan không phải
là không ai biết, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện xảy ra trước khi
anh debut, nên người bình thường sẽ không chú ý đi đào lại chuyện đó.
Thỉnh thoảng có những người tò mò lấy ra tạo scandal, nưng rất nhanh sẽ
bị đoàn đội của công ty lấp đi, không gây nên sóng gió gì mấy, mấy năm
qua vẫn luôn yên bình như vậy, nên dần dần cũng càng ngày càng ít người
biết chuyện.
Bước vào phòng thăm tù, quy trình vẫn như cũ, lúc
Lê Chính Hoành được người gác tù dẫn vào, vừa nhìn thấy Phùng Chí An,
ánh mắt ông liền sáng lên.
"Sao em cũng đến đây?"
Phùng
Chí An cười cười: "Hôm qua A Lạc bảo muốn đến thăm anh, nên em cũng đi
theo, nếu như ảnh hưởng đến việc cha con anh nói chuyện thì em ra bên
ngoài đợi."
Lê Lạc ở bên cạnh không chịu nổi nữa: "Ba, ba cũng mấy tháng rồi không gặp con, có thể nhìn con một cái được không?"
Lúc này Lê Chính Hoàng mới dời mắt đến người con trai mình: "Đây chẳng phải là nhìn rồi sao."
Ba người ngồi xuống hai phía của bàn. Thời gian có hạn, Lê Lạc nói đại
khái những chuyện xảy ra gần đây một chút, bỏ qua những nội dung sẽ
khiến cho ba anh lo lắng, đi thẳng vào chủ đề chính, nói đến chuyện hành vi xấu xa của nhà họ Đoạn sắp bị công bố.
"Chắc là hôm nay đó, lát nữa chúng ta ra ngoài, có lẽ là tin tức sẽ tràn ngập khắp nơi."
Lê Chính Hoành cau mày: "Sao ba cứ cảm thấy chuyện này nó không đơn giản
như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên như thế đâu."
"Không thì bọn họ còn làm gì được? Chuyện này đã là đinh đóng trên ván rồi,
cho dù không thể đánh ngã được bọn họ, tương lai cũng có thể tẩy trắng,
nhưng mà cũng đủ để nhà họ chịu khổ mấy tháng liền. Con không tin mấy
tháng tiếp đó lại không bắt được cái thóp nào nữa."
Lê Chính
Hoành vẫn không yên tâm: "Với sự hiểu biết của ba về Đoạn Thiên Hựu, cho dù ông ta không thể cứu chữa được chuyện này, cũng nhất định sẽ nghĩ
cách để giảm mức thiệt hại xuống thấp nhất, bây giờ theo như con nói,
không có chút động tĩnh nào, thực sự là kì lạ, con tốt nhất là nên chú ý một chút."
"Được rồi, con sẽ chú ý."
"Còn nữa, con nói
chuyện này có liên quan đến mấy người làm chứng giả trước kia? Ba thấy
trước khi nhà họ Đoạn hoàn toàn sụp đổ, bọn họ không dễ dàng thay đổi
lời khai đâu, con bảo người phụ trách điều tra tạm thời đừng đánh rắn
động cỏ, đề phòng bọn họ kết hợp lại đối phó với bọn con."
"Dạ, con biết rồi, trước mắt cũng chỉ điều tra trong âm thầm thôi."
Lê Chính Hoành gật đầu, đột nhiên ông nhớ đến gì đó: "Đúng rồi, ba nghe nói... Đứa con thứ nhà họ Đoạn thu mua công ty của con?"
Lê Lạc liếc chú Phùng một cái, không cần đoán cũng biết là ai tiết lộ tin này.
"Đúng ạ, có điều ba đừng nghĩ nhiều, bọn con không có gì cả, chỉ hoàn toàn là quan hệ giao dịch mà thôi, hắn cần sự trợ giúp của con để lật đổ nhà họ Đoạn, con cần hắn giúp để cứu ba, lấy những gì mà mình cần thôi ạ."
Tuy là nói như vậy, nhưng mà kể từ sau lần thất bại với Dương Tịnh, Đoạn
Minh Dương thực ra cũng đã không cần anh giúp đỡ từ lâu rồi, ngược lại
là anh gặp phải rắc rối, Đoạn Minh Dương cứ ra tay giúp đỡ mãi thôi.
Mối quan hệ bây giờ của họ đến cả bản thân anh cũng không nói rõ được.
Lê Chính Hoành hơi trầm ngâm: "Nếu như con thấy nó thay đổi rồi, trong
lòng vẫn còn vương vấn nó, vậy thì không phải là ba không đồng ý tụi
con..."
"Dừng dừng dừng, được rồi." Lê Lạc xin tha, "Chuyện của
lớp nhỏ tụi con tụi con tự biết xử lý, ba cứ lo cho cuộc sống tình cảm
của ba là được rồi."
Quả nhiên vừa nhắc đến chuyện này, ba anh
lập tức đổi chủ đề: "Tóm lại, trước khi hành động đều phải hỏi ý kiến
chú Phùng con, đừng có bồng bột. Ba ở trong này cũng được, không chịu
khổ, không cần phải nóng lòng quá."
"Dạ, ba nói gì cũng được." Lê Lạc cười cười, "Đúng rồi, thư xin giảm án của ba được duyệt chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng chắc sắp rồi."
"Ừm, nếu như được giảm ba năm, nói không chừng chúng ta còn chưa lật án, thì ba đã ra ngoài rồi, vậy thì chúng ta cũng như hổ thêm cánh rồi."
Lê Chính Hoàng cười bất lực: "Ầy, còn mong cho ba tự mình lật án hả, con trai đúng là không trông mong được gì mà."
"Dạ, con trai mới ở bên ba nhiêu năm chứ? Chú Phùng ở bên cạnh ba bốn mươi năm rồi, ba cứ dựa dẫm vào chú ấy đi."
Phùng Chí An cười cười, ánh mắt hiền hòa rơi lên người thanh mai trúc mã, không nói gì.
Ba người cứ người này một câu người kia một câu nói nói cười một hồi lâu,
hoàn toàn quên mất thời gian thăm hỏi đã đến hạn, vẫn là Lê Lạc nhớ ra
đầu tiên, nhìn đồng hồ một cái, nghi ngờ mà hỏi: "Hình như là chúng ta
quá giờ rồi, sao không có ai đến nhắc nhỉ?"
Vừa nói xong, cửa phòng thăm hỏi mở ra, người gác tù bước vào nhưng không dẫn Lê Chính Hoành đi, mà là đi thẳng về phía Lê Lạc.
"Anh Lê, anh có đem chuyện thăm hỏi nói với người khác không?"
Lê lạc cảm thấy kì lạ: "Không có." Trước giờ anh vẫn luôn âm thầm đến, đến cả Đặng Lương anh cũng chẳng nói.
Người gác tù nhíu mày: "Nhưng mà trước cửa lớn đột nhiên có rất nhiều phóng
viên, chúng tôi có hỏi thăm, đều là đến để canh chừng anh."
*Cơm xào mực: Chơi chữ. Phiên âm là Chǎoyóuyú thường dùng để ám chỉ bị đuổi việc, cho thôi việc.