Sau Ánh Bình Minh

Chương 3


trướctiếp

Lúc Lê Lạc rời khỏi công ty, Đặng Lương ban đầu bị đuổi ra khỏi phòng làm việc cũng coi như là có cơ hội đi theo, cả một đường đều đi theo chủ nhân nhà cậu về biệt thự.

Vừa về đến nhà, cậu liền đem đống quà lỉnh ka lỉnh kỉnh nhận được từ sân bay ra mà sắp vào phòng cất đồ như lệ cũ, sau đó thở hồng hộc, hai má ửng đỏ.

Trong phòng cất đồ có không ít các loại rương lớn nhỏ, có cái dùng để đựng thư mà fan gửi, có cái dùng để đựng quà thủ công do fan làm, trong có một cái giá để đồ không bắt mắt lắm, bên trên đặt toàn bộ giải thưởng mà Lê Lạc giành được từ khi bước vào nghề đến nay.

Lần này ra nước ngoài hơn mười ngày, mấy cúp giải thưởng đã lâu rồi chưa dọn dẹp, bên trên đã có một lớp bụi mỏng rồi.

Trong đống giải thưởng này thì giải miễn cưỡng có thể coi như là có trọng lượng, chính là một giải nhân khí trong năm của một bộ phim nổi tiếng nào đó, Lê Lạc đã liên tục giành giải này bốn năm liền.

Nhưng mà giải nhân khí dẫu sao cũng không bằng giải diễn viên trong năm, giải nhân khí có thể thông qua sự bầu chọn nâng đỡ của fan mà đạt được, nhưng mà giải diễn viên thì bắt buộc dựa vào thực lực của chính diễn viên mới được.

Nếu muốn nói là Lê Lạc không có thực lực thì cũng không hẳn, ít nhất là trong lòng Đặng Lương, anh Lạc nhà cậu chỉ cần cố gắng, nghiêm túc một chút thôi thì tuyệt đối có thể trở thành diễn viên trẻ tuổi xuất sắc như Giang Lưu Thâm vậy.

Nhưng vấn đề là Lê Lạc không muốn cố gắng.

Từng có lần, có một vị đạo diễn nổi danh giành được mấy giải lớn vươn tay đến, mời Lê Lạc đảm nhận vai nam chính trong bộ phim mới. Đây là cơ hội mà người khác muốn còn không được, nhưng vị tổ tông bướng bỉnh này lại từ chối một cách không hề lưu luyến gì, quay đầu nhận một bộ phim cổ trang ngôn tình đi theo hướng lưu lượng.

Đặng Lương đau lòng vô cùng thay anh: "Anh Lạc! Sao anh lại lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ!"

Lê Lạc không hề quan tâm gì mà trả lời một câu: "Quay phim truyền hình nhẹ nhàng, không tốn sức, có tiền mau, tội gì mà không làm chứ?"

Đặng Lương không còn gì để nói.

Tất cả mọi chuyện, đã đủ để chứng minh, vị Đại thiếu gia nhà họ Lê này, hay là nói là đã từng là Đại thiếu gia, vốn dĩ không hề yêu thích công việc diễn viên này là bao, thuần túy chỉ là bước ngành giải trí chơi đùa mà thôi.

Lúc Đặng Lương mới làm trợ lý thân cận cho anh, còn cố gắng nghĩ về mặt tốt, dựa theo một chút xíu tin tức mà La Bằng tiết lộ, biết được bối cảnh của Lê Lạc, thì đoán có lẽ là anh do sự cố trong nhà ép buộc, nên không thể không ra ngoài cố gắng kiếm tiền, đợi một ngày nào đó tích góp đủ mấy tỷ, thì nhất định sẽ từ biệt sự nghiệp diễn xuất một cách tiêu sái, lui về phía sau màn ảnh, thậm chí còn trở mình thành tổng giám đốc giới kinh doanh, chấn hưng lại sự nghiệp của gia đình.

Có điều những suy đoán này cũng dần tan biến thành bong bóng khi cậu càng ngày càng tiếp xúc gần hơn với Lê Lạc.

Theo như trước mắt mà Đặng Lương thấy được, vị tổ tông đang chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chuyên tâm chiến đấu, nạp mấy trăm ngàn nhân dân tệ mua trang bị để chơi trò chơi này, rõ ràng là không thuộc về kiểu giỏi kinh doanh quản lí tiền bạc.

"Sao lại thua nữa rồi!" Lê Lạc hét lên một tiếng, vứt điện thoại lên ghế sofa, "Trò chơi này không được."

Đặng Lương rướn cổ nhìn một cái, ồ, đối thủ chỉ ở cấp hai mươi mấy, vậy mà vẫn thua?

"Chắc chắn là bởi vì hắn ta có thẻ thần, sao tôi lại không rút trúng chứ, đã bỏ hơn trăm ngàn rồi." Lê Lạc chu chu môi, lại đem nguyên nhân thất bại quy về trò chơi, "Cái này là do tỷ lệ có vấn đề, không nạp tiền cho trò chơi rác rưởi này nữa, lãng phí."

Đặng Lương mở to mắt nhìn Lê Lạc mở miệng nói không lãng phí rồi xóa mất trò chơi đã nạp mấy trăm ngàn đi.

...Là cậu hiểu sai về định nghĩa của chữ lãng phí sao?

"Cái này anh mới chơi có mấy ngày, thua cũng là chuyện thường mà, chơi thêm vài ván nữa đi, có lẽ chơi quen rồi thì sẽ thắng lớn đó."


trướctiếp