Ánh hoàng hôn phía chân trời ánh lên màu cam ấm dần, giống như một bức
tranh màu nước được tô màu, bao trùm lấy bầu trời của thành phố vừa lóe
lên chút ánh đèn.
Gió đêm tràn ngập sự ấm áp lướt qua mặt, mấy
lọn tóc dài mềm mại của người mẫu bị gió thổi bay bay, dáng người cao
ráo thẳng tắp đứng ngược sáng để lộ ra một cái bóng, gương mặt chìm
trong bóng tôi lờ mờ anh tuấn nghiêm nghị, hơi nhếch miệng lên, ánh mắt
mê man, lại lộ ra vài phần quyến rũ.
"Tách tách tách!" Tiếng máy chụp hình vang lên liên tục, thợ chụp ảnh làm một thế tay OK: "Hoàn thành!"
Nhiệm vụ chụp hình quảng cáo ngày cuối cùng đã hoàn thành, Lê Lạc khoác chiếc áo nỉ màu đen mà Đặng Lương đưa qua lên, trùm lấy chiếc áo sơ mi mỏng
manh bằng lụa lại, bước xuống bậc thang. Ống tay áo trống trơn và vạt áo dài nặng nề bởi vì những bước đi mà hơi bay lên, một đôi mắt hẹp dài bị lạnh đến mức đỏ vằn lên.
Sự hoa quý và nguy hiểm giao thoa vào nhau, giống như một ma cà rồng bước đi trong bóng chiều tà, ra ngoài để kiếm ăn.
Thợ chụp ảnh thấy cảnh tượng như vậy, lại nhịn không được mà chụp thêm mấy bức, để làm hậu trường tiếp tế sau này.
Quay mòng mòng mấy ngày liền, sức lực cả người Lê Lạc hoàn toàn bị rút cạn,
anh không muốn ở lại hiện trường chụp ảnh thêm bất kì một giây nào nữa,
cúi người chào từng nhân viên, nói mấy tiếng "Vất vả rồi!", sau đó liền
leo lên xe với nhân viên của mình.
Xe chưa kịp khởi động, thì
người phụ trách của nhãn hàng vội vàng chạy đến nói: "Anh Lê, đột nhiên
tôi nhớ ra lần trước anh nói muốn gặp ông chủ của chúng tôi, trùng hợp
là ngày mai ông ấy đến Anh, nếu như anh cần, thì chúng tôi có thể sắp
xếp thời gian cho anh."
Đặng Lương nhớ đúng là Lê Lạc từng nhắc
đến việc gặp mặt chủ nhãn hàng, không nghĩ ngợi gì liền nói: "Vậy thì
tốt quá rồi, anh Lạc, chúng ta——"
"Không cần nữa." Nhưng Lê Lạc
lại từ chối một cách lịch sự, "Không có chuyện gì quan trọng, nên không
cần chiếm dụng thời gian quý giá của ông Zark nữa. Huống gì tối nay tôi
phải về nước rồi, ngày mai còn có việc khác, cũng không có thời gian.
Sau này nếu như có cơ hội gặp lại thì lại làm phiền anh giới thiệu cho
rồi."
Người phụ trách: "Được, không thành vấn đề, vậy anh Lê mau chóng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay thực sự là khổ cho anh rồi."
"Chuyện nên làm, công việc mà, các anh cũng vất vả rồi."
Đóng cửa lại, chiếc xe chạy về phía trước dọc con đường bằng phẳng rộng lớn, hơi ấm tràn ngập trong xe, Lê Lạc cởi áo khoác trên người xuống, nhắm
mắt nghỉ ngơi, thở đều đều, giống như là đã ngủ rồi vậy.
Đặng
Lương lặng lẽ quan sát anh mấy cái, cuối cùng cũng không hỏi thành tiếng là "Tại sao lại đột nhiên muốn gặp ông chủ nhãn hàng" nữa, dù sao thì
Lê Lạc nhất thời đổi ý cũng chẳng phải lần một lần hai, người có một dây thần kinh trong não thực sự là không đoán ra được những tâm tư vòng vèo ngoằn nghèo trăm đường của anh.
"Trước kia Triệu San San nói đại sứ tuyên truyền trong nước là Dương Tịnh đúng không?"
Giọng nói đột nhiên vang lên dọa cho Đặng Lương giật bắn người, thấy Lê Lạc
đang nhắm mắt lại đang mấp máy miệng, vội vàng trả lời: "Đúng rồi."
"Sao lại chọn cô ấy?"
"Chuyện này em không rõ... Đại sứ tuyên truyền chỉ là cái danh hiệu mà thôi, cô ấy là do chi nhánh trong nước của nhãn hàng chọn, anh là trụ sở nhãn
hàng chỉ đích danh, không cùng một con đường mà."
"Cậu cảm thấy cố ấy thích hợp sao?"
Vấn đề này khiến Đặng Lương rất khó trả lời.
Dương Tịnh là một nữ diễn viên bình thường, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp,
nhưng mà độ nổi bật không cao, dáng người cũng chỉ được coi như là tầm
trung trong giới giải trí có hàng đống người đẹp, những bộ phim mà cô
diễn qua cũng chỉ có hai, ba bộ là có chút tiếng tăm, độ nổi tiếng, độ
phủ sóng toàn quốc không cao cũng chẳng thấp, khí chất thì cũng coi như
là có chút liên quan đến nhãn hàng G, nhưng mà những minh tinh nữ xếp
hạng cao hơn cô cũng có không ít người thích hợp hơn, cũng không biết
tại sao bên nhãn hàng lại chọn cô nữa.
Đặng Lương không rõ Lê Lạc hỏi như vậy là có ý gì, cũng không rõ là Lê Lạc và Dương Tịnh có quen
biết gì nhau không, nên chỉ đành uyển chuyển mà thể hiện ý kiến của
mình: "Em thấy cô Dương Tịnh làm đại sứ tuyên truyền cũng không có vấn
đề gì, chỉ là... cảm giác có lẽ là còn có người thích hợp hơn cô ấy."
Lê Lạc hừ lạnh: "Theo tôi thấy, cô ấy không xứng."
Đặng Lương: "?" Thẳng thắn trực tiếp như vậy luôn hả?
Kim Nhân ngồi trên ghế một người ở bên cạnh đẩy đẩy gọng kính, gập laptop
lại, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Lời này của anh Lạc hình như là có ẩn ý?"
Đặng Lương: "Hả? Có hả?"
Lê Lạc lười biếng khép hờ mắt: "Cấp dưới của Giám đốc Đoạn đúng là người thông minh nha."
"Chuyện nên làm thôi, anh Lạc có chuyện gì cứ dặn dò hết là được, bây giờ tôi
làm việc dưới trướng của anh, đều nghe theo lời anh hết."
"Được, vậy thì tôi nói thẳng, cậu đi điều tra người dẫn lối bắc cầu sau lưng cô ấy là ai đi."
Đặng Lương nghe đến mức mù mờ đầu óc, ngồi bên cạnh hỏi một câu: "Anh Lạc,
anh điều tra cái này làm gì vậy? Anh Kim, chuyện này anh thật sự điều
tra được hả?"
Nhưng mà hai người họ đều vô cùng ăn ý mà duy trì
sự im lặng, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, còn một người thi mở lap ra
tiếp tục gõ bàn phím.
Trợ lý Tiểu Đặng yếu ớt bơ vơ đáng thương
và nhỏ bé hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, không hiểu là tại sao mình
lại bị đẩy ra ngoài cuộc nói chuyện này nữa, nhưng lại không dám làm
phiền việc nghỉ ngơi và làm việc của hai người, cậu cảm thấy buồn bực,
nên chỉ đành đăng nhập vào nick của mình, đăng một bài Weibo than thở:
[Tôi cảm thấy mình là người dư thừa QAQ]
Weibo của cậu tổng cộng chỉ có khoảng mấy chục fan, đều là bạn bè và người
thân, trước mắt vẫn chưa bị fan của Lê Lạc tìm được nên có thể yên tâm
mà buông thả. Những người mà cậu theo dõi về cơ bản thì đều là nghệ sĩ
của công ty, bây giờ vừa mới làm mới bảng tin lại, cậu thì liền nhìn
thấy bài Weibo mấy tiếng trước mà Lâm Trừng đăng:
[Rất vui vì có thể tham gia vào chương trình kì này!]
Đặng Lương nhìn vào Weibo chính, là một show dành cho ca sĩ có độ phủ sóng
toàn quốc khá là cao, rating mùa trước hot rần rần, cho nên rất nhanh
liền có mùa thứ hai, những khách mời khác đều là nhân vật có độ nổi
tiếng khá là cao, Lâm Trừng là người nhỏ tuổi nhất và lượng fan ít nhất, poster tuyên truyền cho chương trình, Lâm Trừng cũng phải đứng ở phía
ngoài cùng nhất, giống như là hòa vào cảnh nền trong tấm hình vậy.
Mở phần bình luận ra, quả nhiên là có không ít sự nghi ngờ:
[Lâm Trừng này là ai? Sao trước giờ chẳng nghe nói tới bao giờ vậy?]
[Lượng fan này hình như chênh lệch hơi nhiều nhỉ? Những khách mời khác chỉ cần lấy đại một số fan ra cũng nhiều hơn cậu ấy mười mấy lần rồi.]
[Hay là cá lội ngược dòng? Tuyển thủ giấu danh?]
[Cậu ấy từng tham gia qua show rồi, biểu hiện khi đó cũng khá được, không
biết là bây giờ tiến bộ hơn chưa, nhưng mà so với những vị tiền bối này
mà nói thì vẫn còn thua xa lắm.]
[Nghe nói vốn dĩ là mời Hạ Hy Ải, nhưng mà Hạ Hy Ải có chuyện, nên chương trình chỉ đành mời đại một người ra thế chỗ thôi.]
[Ầy, nếu như Hạ Hy Ải không có chuyện, thì chương trình này nhất định sẽ nổi đình nổi đám cho coi. Bây giờ mời một người tuyến mười tám như vậy,
rating chắc chắn sẽ bị giảm rất nhiều luôn.]
......
Đặng
Lương lướt bình luận, những bình luận nhắc đến Lâm Trừng, ngoại trừ
những bình luận ủng hộ của fan cậu ấy ra, thì gần như là không có bình
luận nào tốt cả, nhìn thấy thật là thê thảm.
Cậu làm trong ngành
được mấy năm, ít nhiều gì cũng hiểu được một số quy tắc sinh tồn trong
giới giải trí, ví dụ như là tài nguyên tốt đương nhiên là chuyện tốt,
nhưng mà cũng phải xem xem nghệ sĩ có xứng với tài nguyên đó hay không
đã. Cũng giống như việc đại ngôn của nhãn hàng G đợt trước, nếu như thật sự để Lâm Trừng làm, đừng nói là fan của Lê Lạc sẽ xé nát cậu ấy ra, mà người qua đường e là cũng sẽ lớn tiếng mỉa mai, suy đoán ác ý cho xem.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, Lâm Trừng chỉ là một tiểu tốt đển cả những bậc thang bước lên tầng cao hơn cũng chưa từng
đi, nhưng công ty lại cứ nhất quyết gắn những vương miện nặng nề lên đầu cậu ấy, đây chẳng phải là muốn đè bẹp cậu ấy hay sao chứ?
Người
ngây thơ ngốc nghếch mới bước chân vào giới giải trí chưa trải đời nhiều như Lâm Trừng, lần này không biết là có chịu được áp lực của dư luận
không nữa.
Trên chiếc máy bay bay về nước vào buổi tối, Đặng
Lương tùy tiện nói chuyện này với Lê Lạc, không ngờ là ngày hôm sau khi
xuống máy bay, chuyện đầu tiên mà Lê Lạc làm khi mở điện thoại ra lên
mạng là chia sẻ bài của Lâm Trừng, cổ vũ chống lưng cho cậu ấy.
Bài vừa chia sẻ liền lập tức lên hotsearch ngay.
Bình thường Lê Lạc rất ít khi lên mạng tương tác với các minh tinh khác, đến cả phim mà mình diễn anh cũng không tuyên truyền gì nhiều, lần thứ hai
này lại cố ý đăng bài Weibo cổ vũ giúp đỡ cho Lâm Trừng, fan đều ý thức
được là địa vị của người sư đệ này trong lòng Lê Lạc không tầm thường,
nháo nhào mà chọc ghẹo:
[Wow anh Lạc cưng Lâm sư đệ quá đi! Giang Lưu Thâm cũng không có đãi ngộ như vậy bao giờ nha!]
[Trúc mã của tôi cuối cùng vẫn không đấu lại người từ trên trời rơi xuống
rồi? Hu hu hu, vậy hôm nay tôi sẽ bắt đầu ghép couple sư huynh sư đệ
thôi!]
[Lẽ nào là bởi vì anh Thâm trước kia có người mới, anh Lạc ghen nên lần này cũng tìm người mới?]
[Tiểu sư đệ đúng là đáng yêu thì đáng yêu thật đó, chỉ là nhìn vào thấy hơi
ngơ ngác thôi, nhưng mà vì anh Lạc nên tôi vẫn sẽ ủng hộ cậu ấy!]
[Không dám ghép bậy, vẫn nên là tình anh em thôi, nếu không thì với tốc độ đổi đối tượng của anh Lạc nhà ta, đôi CP này chắc được khoảng nửa tháng là
tèo rồi.]
[Lâm Trừng này rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt nhỉ? Vậy mà lại lọt vào mắt xanh của anh Lạc, có thể dạy cho tôi được không? Tôi thắc mắc quá đi.]
......
Đặng Lương cũng rất thắc mắc,
chỉ chia sẻ bài Weibo thì thôi đi, Lê Lạc thậm chí còn cố ý đích thân
đến công ty một chuyến, nói là muốn tìm Lâm Trừng tâm sự chút, để làm
giảm áp lực tâm lí cho tiểu sư đệ.
Cậu gọi với ở phía sau: "Anh
Lạc, anh quan tâm Lâm Trừng quá vậy? Công ty chúng ta có nhiều nghệ sĩ
như vậy mà anh chỉ quan tâm mình cậu ấy."
Lê Lạc đi ở phía trước, có vẻ là muốn đi đến phòng luyện tập, anh thờ ơ mà đáp: "Bởi vì cậu ấy
nghiêm túc nhất, nghe lời nhất, ai mà không thích một đứa bé như vậy
chứ? Hồi nhỏ tôi rất là muốn có một người em trai như vậy, đáng tiếc
quá."
"Sao lại đáng tiếc? Mẹ anh không chịu sinh hả?"
"Tôi cũng không biết là bà ấy có chịu hay không, dù sao thì đến cuối cùng tôi cũng không có em trai."
Không những là không có em trai, mà đến cả mẹ anh còn li hôn. Ba anh thì bận
công việc, lại thêm việc lúc đó anh chẳng để ý gì đến ba anh, cho nên là cả thời thanh xuân cần người ở bên cạnh nhất của anh, về đến nhà cũng
chẳng có ai có thể tâm sự được cả.
Lúc đó Lê Lạc thực sự khát
vọng điên cuồng là có một đứa em trai hiểu chuyện, cùng chơi game với
anh, cùng làm bài tập về nhà với anh, buổi tối còn có thể nói chuyện
trên trời dưới đất với anh.
Lâm Trừng tuy là người em trai lí
tưởng của anh, nhưng mà bây giờ tâm trạng làm anh của anh, càng nghiêng
về việc chăm sóc tốt cho đứa em trai ngốc nghếch này hơn.
Lê Lạc
dừng chân trước phòng luyện tập, anh nhìn vào trong xuyên qua lớp kính
thủy tinh trong suốt màu tối, có ba bốn thực tập sinh đang luyện nhảy,
độ tuổi bình quân chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tràn đầy sức sống, lúc thực hiện bước nhảy xoay tròn, mồ hôi bắn ra, mái tóc ướt bay bay,
phía sau áo thun nổi lên một mảng ướt nhẹp.
Lâm Trừng đứng ở vị
trí trên đầu, nghiêm túc mà học động tác với giáo viên, mồ hôi chảy vào
mắt cũng không lau, gắng sức mà lại ngờ nghệch chớp chớp mắt mà thôi.
Cậu ấy không có cơ sở vũ đạo, nửa đường mới chuyển hướng gia nhập vào giới
giải trí, thực ra cũng không được tính là người nhảy tốt nhất trong
nhóm, cũng chẳng phải là người có thiên phú nhất, nhưng cậu lại là người cố gắng nhất.
Lê Lạc vẫn còn nhớ lúc cậu vừa đến công ty, ốm o
nho nhỏ, nhìn vào có vẻ như là thiếu hụt dinh dưỡng vậy, lúc thầy vũ đạo kéo gân cho cậu, tiếng kêu thảm thiết của cậu vang vọng khắp cả tòa
nhà.
Lúc đó Lê Lạc đứng ở một tầng khác nghe thấy tiếng hét này,
anh còn mỉa mai một cách vô tình: "Thực tập sinh mới tuyển vào có được
không vậy? Kêu như ma như quỷ thế này, chắc là chẳng kiên trì được bao
lâu đâu."
Kết quả là Lâm Trừng lại dựa vào sự khắc khổ và cố gắng của mình, cắn răng kiên trì đến bây giờ, luyện tập hơn một năm, những
bước nhảy cũng ra dáng hơn xưa rồi.
Một bài nhảy kết thúc, thực
tập sinh tạm thời nghỉ ngơi giữa chừng, Đặng Lương đang chuẩn bị gõ cửa, thì đột nhiên nghe thấy hai giọng nói vang lên ở một góc trên hành
lang:
"... Cậu ta còn luyện tập cái gì chứ? Tài nguyên tốt hết cái này đến cái khác, có chỗ dựa đúng là ghê gớm thật mà."
"Đúng đó, xém chút nữa là đã giành mất đại ngôn của anh Lạc luôn rồi, ghê thật, anh Lạc lợi hại đến vậy——"
Hai thực tập sinh vừa mới đi ra ngoài lấy nước rẽ vào hành lang, đột nhiên
đụng phải người đứng trước cửa, ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia vừa bắn
tới, liền bị dọa đến mức những lời tiếp theo cũng bị nghẹn lại, đứng
ngây người tại chỗ.
"Anh Lạc,... Anh, anh về rồi ạ..."
"Những lời khi nãy, tôi coi như là chưa nghe thấy." Lê Lạc lạnh giọng nói,
"Nhưng mà nếu như để cho tôi tiếp tục nghe thấy các cậu nói bậy nói bạ
sau lưng người khác nữa... Có lẽ các cậu nên biết, tôi cũng khá là có
tiếng nói với Giám đốc La nhỉ?"
"Không ạ không ạ!" Hai thực tập sinh run rẩy nói, lắc đầu như trống bỏi.
Lê Lạc lại trừng mắt giận dữ với hai người họ một lần nữa, dọa cho hai
thực tập sinh đó run như cầy sấy, ngậm chặt miệng lại, giống như là bị
may miệng vậy.
"Vậy thì còn tạm được."
Lê Lạc tạm thời tha cho họ, sau đó anh đẩy cửa phòng luyện tập ra, sải chân bước vào trong, nói với nhóm thực tập sinh đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh kia: "Mọi người vất vả rồi."
Lâm Trừng thấy anh mắt liền sáng lên, cũng không kịp để ý mà lau mồ hôi, chạy vèo đến: "Anh Lạc! Anh về rồi ạ!"
Lê Lạc cười cười: "Luyện tập xong rồi?"
"Dạ! Nhưng mà em muốn luyện thêm chút nữa, dù sao thì lát nữa cũng không có việc gì."
"Có việc, anh dẫn cậu đi ăn đồ ngon, muốn đi không?"
Lâm Trừng hơi lộ ra sự bất ngờ, ngay sau đó lập tức nở một nụ cười xán lạn: "Đi ạ! Đi ạ!"
"Thầy, tôi dẫn Lâm Trừng đi trước nhé!" Lê Lạc nói một tiếng với thầy dạy
nhảy, rồi trực tiếp mang Lâm Trừng rời khỏi phòng luyện tập.
Đặng Lương đi theo phía sau, đột nhiên nhìn thấy chủ nhân nhà cậu quay đầu
lại, nói: "Tiểu Đặng Tử, đi qua chỗ tên họ La kia xem xem có chuyện gì
không, mai báo lại với tôi, tôi dẫn Lâm Trừng đi ăn tối trước đây."
Ý là: Cậu đừng đi theo, mai rồi hãy đến.
"... Vâng ạ."
Trợ lý Tiểu Đặng nhìn bóng lưng dần xa của hai người, tự mình hiu quạnh tại chỗ.
Nếu như ngày nào đó cậu ấy và Lê Lạc có fan Couple, vậy thì với tốc độ
nhanh chán của anh Lạc nhà cậu, vậy thì chắc đó sẽ là một vùng đất Bắc
Cực không có chút cỏ hay thực vật gì sinh sống được mất.