Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 7


trướctiếp

Đêm hôm đó tôi không về nhà.

Bên ngoài phòng cấp cứu, mặt tường hành lang lạnh băng, ánh đèn màu vôi chiếu lên sắc mặt ảm đạm của tôi.

Cặp mắt tôi thất thần nhìn dòng chữ "đang cấp cứu" màu đỏ, cứ thế nhìn cho đến khi đèn tắt mới lấy lại tinh thần.

(ủa nó là chữ gì nhỉ mọi người?)

Tôi không rõ lắm bác sĩ đã nói gì với tôi, tóm lại là Mạc Bạch không sao.

Tôi không biết mình đi trở về phòng bệnh như thế nào, cũng không biết đã ngủ như thế nào, lúc tôi tỉnh lại thì đã là một giờ sáng hôm sau.

Tôi bị tiếng mở cửa đánh thức, một y tá bước về phía tôi.

"Cậu Lưu, hiện giờ tình hình bệnh nhân rất không ổn định, tốt nhất nên đổi tới phòng bệnh chính, chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại, mong cậu hãy nói với cậu ấy về chuyện đổi phòng bệnh."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Y tá nói tiếp: "Dạo này hình như cảm xúc của bệnh nhân không ổn định lắm, cậu trò chuyện với cậu ấy nhiều một chút nhé."

Người hại cảm xúc cậu ấy không ổn định chính là tôi...

Có lẽ là thấy sắc mặt tôi quá kém, y tá kia lại nói: "Cậu có khỏe không?"

"Khá ổn..."

Ngay chính bản thân tôi cũng kinh ngạc khi giọng mình lại khàn như thế.

Y tá đi rồi, tôi mới vào phòng tắm soi gương, mắt mình trong gương hiện lên đầy tơ máu, bởi vì khóc nên sưng đỏ, vành mắt thâm sì dọa người, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Tôi cảm giác đầu rất đau, tối hôm qua ngủ không ngon chút nào, mắt nhưng nhức khó chịu.

Sau khi xốc lại tinh thần, tôi đi tới bên cạnh Mạc Bạch. Nếu không phải lồng ngực kia vẫn còn phập phồng yếu ớt, tôi thật sự cho rằng nằm trước mặt tôi là một thi thể.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, chỉ số trên máy móc quá thấp...

"Mạc Bạch..."


trướctiếp