Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 5


trướctiếp

"Cường Cường, cậu tới rồi!"

Mạc Bạch vừa thấy tôi đã nhiệt tình chào hỏi. Đó là biệt danh Mạc Bạch mới đặt cho tôi, tôi cảm thấy nghe rất giống con gián, chẳng thích tẹo nào.

"Cho nên... đừng gọi tớ như vậy nữa."

"Liên quan gì chứ, tớ thích mà!"

Mạc Bạch cười rất rạng rỡ, nụ cười thuần khiết mà xinh đẹp.

Miêu tả như vậy có lẽ khoa trương quá mức, nhưng mấy ngày gần đây cảm giác Mạc Bạch cho tôi chính là như vậy.

Cậu thiếu niên không tranh với đời, đơn thuần đáng yêu nhất này...

Còn về biệt danh thì... Mặc dù không thích, nhưng cũng không ghét Mạc Bạch gọi như thế.

"Hôm nay tớ chụp được cầu vồng đó! Xem nè!"

Cậu ấy thích thú cầm máy chụp hình, lấy ảnh chụp bầu trời ra.

"Rất hiếm thấy, lần đầu tiên trong suốt mười năm đó!"

Cậu ấy nói rất nhanh, nhưng tôi không bỏ sót mấy từ mấu chốt.

Tôi giấu đi nét cứng ngắc thoáng qua trên mặt, cười nói: "Hh, cậu thích chụp bầu trời quá nhỉ."

"Đúng vậy." Cậu ấy mỉm cười thưởng thức tác phẩm của mình, nhìn vô cùng hài lòng: "Sau khi nằm viện, điều tớ có thể làm chỉ có mỗi cái này."

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại có thể ung dung nhắc đến chuyện mình nằm viện đã mười năm như thế, hoặc là cậu ấy đã chết lặng, nhưng... Quả nhiên tôi vẫn không thể nào quen với những chuyện xót xa Mạc Bạch thuận miệng nhắc tới này, lần nào nghe cũng thấy khó chịu.

"Ừ, đẹp thật đấy. Thật ra thì tớ cũng có chụp lại." Tôi lôi điện thoại ra, mở tấm hình chụp được giơ ra trước mặt cậu ấy. Trong nháy mắt khi thấy bức hình, nụ cười trên mặt cậu ấy cứng lại. Cậu ấy từ từ nhận lấy điện thoại, ngón trỏ nhỏ nhắn đụng nhẹ lên một góc màn hình.

Đó là bên ngoài bệnh viện.

"Tớ đã quên mất nhìn bệnh viện từ bên ngoài vào trông như thế nào rồi..."


trướctiếp