Nhiếp Tử Hàng ngủ đến hơn sáu giờ tối mới tỉnh, tuy rèm cửa kéo kín mít, vẫn có thể nhận ra bên ngoài đã tối đen như mực.
Mùi pheromone của Alpha trong không khí có chút nồng, hẳn là Dư Cảnh Hiên đang ngủ say, không khống chế.
Nhiếp Tử Hàng cúi đầu nhìn thân dưới của mình...
Chà, lúc hắn ngủ say, Tiểu Nhiếp ngược lại rất hăng hái đấy.
Liếc nhìn phòng cho khách cách đó không xa, quyết định lên phòng ngủ chính ở lầu hai để giải quyết.
Mới nhích một chút, phòng ngủ bên cạnh cũng có động tĩnh rất khẽ.
Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy trên giường phình ra một cục nho nhỏ.
Chỗ phình nhỏ này hơi di chuyển.
Sau đó, nghe thấy một tiếng ngáp nhàn nhạt phát ra từ đằng kia.
Alpha duỗi tay ra khỏi chăn, lười biếng ưỡn lưng.
Vì đồ ngủ làm bằng lụa, chỉ cần hơi động một tí, tay áo sẽ trượt xuống ngay.
Nhiếp Tử Hàng chưa bao giờ cảm thấy nhãn lực của mình tốt như hôm nay. Rõ
ràng là trời tối đen, hắn vẫn nhìn thấy rõ mồn một cánh tay lộ ra của
người đàn ông.
Động tĩnh hơi lớn, người trong phòng ngủ lập tức cảm giác được, quay đầu nhìn hắn.
"Nhiếp tiên sinh, anh cũng tỉnh rồi?"
Nhiếp Tử Hàng khựng lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm" ngắn ngủi.
Giọng nói rất thấp, có chút khàn khàn biếng nhác.
Dư Cảnh Hiên ra khỏi phòng ngủ, sờ sờ tường một lúc lâu, "Tách--" một tiếng, bật ngọn đèn sáng nhất lên.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào con ngươi, đầu óc Nhiếp Tử Hàng phút chốc trắng xóa.
"Dư Tiểu Hiên..."
"Hình như tôi bật nhầm đèn rồi, Nhiếp tiên sinh..."
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới bên cạnh Alpha đang lúng túng đằng
không biết làm sao đằng kia, nhấn nút bên phải, ánh sáng chói mắt tức
khắc chuyển sang màu cam dịu nhẹ.