A Dưới O Trên

Chương 14


trướctiếp

"Con ngươi đen láy của Nhiếp Tử Hàng trầm xuống."

Editor: CO6TINY ????

Bước vào ngày thứ tư của kỳ phát tình, phản ứng của Nhiếp Tử Hàng ngày càng rõ rệt.

Sau gáy thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhức, tính khí càng dễ phát cáu.

Năm giờ chiều, hắn có cuộc họp với nhân viên bên văn phòng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đứa nào đứa nấy bị lôi ra mắng té tát một trận.

"Tôi không ở văn phòng, mấy cô cậu lại lười biếng ra đấy à? Tài liệu khách hàng thúc giục đều đổ hết lên đầu tôi, các cô các cậu giỏi đấy."

Vừa nói, vừa trực tiếp chia sẻ giao diện trò chuyện trên Fetion của mình, vuốt xuống từng cái một.

Các chấm đỏ dày đặc bên trên đều là tin nhắn giục đơn hàng.

"Tự mình xem đi, lúc cô cậu trì hoãn công việc, sếp như tôi đều phải đứng ra thu dọn tàn cục! Nhìn thấy hay chưa?"

Hơn chục con người trên màn hình, nhưng không ai dám mở miệng đáp lại.

"Hà Cao, khách hàng yêu cầu cậu soạn thư tư vấn pháp lý, tay cậu có tật hay não bị úng hả? Nửa ngày đã làm xong được, lại nhây tận ba ngày. Trước 8 giờ tối nay, tôi muốn nhìn thấy bản giấy chính thức, bản điện tử, bản quét điện tử, cả ba bản, nghe rõ chưa? "

Nam sinh tên Hà Cao gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, bảo đảm hoàn thành trong tối nay!"

"Nhậm Toàn, cậu cũng thế, danh sách tài liệu ông chủ Cao cần, trong 8 giờ tối nay gửi vào nhóm khách hàng, tab tôi vào."

"Vâng, thưa sếp!"

Sau khi dặn dò từng người một xong, cả cuộc họp đều tràn ngập trong bầu không khí nghiêm túc. Ai nấy đều bày sẵn trận địa đón đầu địch, chỉ lo mình bị điểm danh.

Đương lúc này, đoạn chat Nhiếp Tử Hàng đang chia sẻ, đột nhiên hiện lên một tin nhắn.

Tên nhóm: Nhóm thụ lý tranh tụng - thu thập chứng cứ của Y tiên sinh.

Bên trong hiển thị tin nhắn do Trần Hâm gửi tới, là biểu tượng cảm xúc.

Những người khác cũng sửng sốt, ánh mắt ai nấy đồng loạt nhìn về góc dưới bên phải màn hình.

Chính là vị trí cửa sổ nhỏ của Trần Hâm.

Beta mặt baby, rõ ràng không nhận thấy có chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ cúi gằm đầu xuống.

Tuy máy ảnh không chụp được thứ cậu ta đang cầm trong tay, nhưng dùng ngón chân cũng đoán được, thằng độ đề ngu ngốc nhà mình đang nghịch điện thoại.

Quên đi, chắc đang thảo luận vấn đề công việc với Dư Cảnh Hiên.

Nhiếp Tử Hàng nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, quyết định không thèm để ý nữa.

Không ngờ, giây tiếp theo, trong nhóm nhỏ lại trồi lên tin khác.

Trần Hâm: [Chả hiểu sao sư phụ gần đây cáu bẳn lắm, quá ư đáng sợ... ]

Bỗng dưng trong tai nghe vọng lại tiếng hít thở của không ít người.

Nhiếp Tử Hàng nhíu mày, tỉnh bơ mở nhóm nghiên cứu vụ án của Dư Cảnh Hiên lên.

Lại có kha khá tin nhắn được gửi đến.

Trần Hâm: [khóc tu tu.jpg]

Trần Hâm: [Chả hiểu sao sư phụ gần đây cáu bẳn lắm, quá ư đáng sợ! Có người giục đơn không phải rất bình thường sao, bên A còn chưa tới thời gian hẹn, đã đổ xô tới giục người ta! Bệnh nặng lắm luôn! ]

Trần Hâm: [Sư phụ còn nói anh ấy đi thu dọn tàn cục cho từng đứa nữa chớ! Anh ấy tự tìm người cài đặt chương trình plug-in cho Fetion, mấy cuộc trò chuyện riêng tư đều kích hoạt tự động trả lời mà! Anh ấy có bao giờ tự mình trả lời tin nhắn đâu! Lau mông giúp? Có cái bip ấy! ]

Trần Hâm: [Kỳ phát tình của anh ấy sắp tới rồi, tâm tình không tốt, huhuhuh, bọn tui đáng thương lắm ấy, đứa nào cũng trở thành cái bao cát cho sư phụ trút giận này...]

Trần Hâm gửi từng tin tới, Nhiếp Tử Hàng yên lặng đọc.

Đồ đệ ngốc mắng hắn quá chuyên tâm, hoàn toàn không nhận ra cuộc họp đã chấm dứt.

Năm phút sau, một người khác trong nhóm cuối cùng cũng hồi âm lại.

Cá: [Xin lỗi Trần Hâm, hai hôm nay tôi hơi bận, còn đang tìm chứng cứ. Nhiếp tiên sinh giục cậu à?]

Cá: [ @Nhiếp Do tôi chưa làm tốt, anh đừng mắng cậu ấy. ]

Cá: [Xin lỗi... Vừa rồi tôi không nhìn rõ... Có phải Nhiếp tiên sinh mắng cậu vì chuyện khác không @Trần Hâm]


trướctiếp