Hôn Khế

Chương 46: Mưa


trướctiếp

Bầu trời có chút âm u, sấm rền thỉnh thoảng sẽ vang lên, mưa rơi như trút nước, đường vắng đã đọng đầy nước mưa, tiếng mưa xào xạc sát bên tai, gió thổi qua mát lạnh.

Sở Quân Dật khoanh chặt tay hơn, ngửa đầu nhìn bầu trời trước mặt.

Cơn mưa kéo đến quá đột ngột khiến họ phản ứng không kịp, may thay Cố Thành Chi phản ứng nhanh, vừa thấy tiếng sấm đã kéo Sở Quân Dật đến dưới mái hiên, nếu không y đã sớm ướt sũng.

Cơ mà lúc này, trước mặt là màn mưa rơi không dứt, sau lưng là vách tường lạnh lẽo, hai bên ngẫu nhiên có làn gió lạnh thổi đến, chỉ là không biết cơn mưa này tới khi nào sẽ tạnh...

Sở Quân Dật khẽ thở dài, dời tầm mắt sang bên cạnh.

Chương Đức phủ có thể được gọi là "Cố đô của bảy triều đại", tất nhiên không cần phải kể đến nội tình bên trong đó.

Màn mưa trước mắt giống như một tấm lụa mỏng bao phủ cả tòa thành cổ, làm hoà tan đi đường nét cổ xưa dày đặc vốn có của nó, hiện giờ trông như một bức tranh thủy mặc được vẽ ra bằng mực đậm màu, rõ ràng mà mơ hồ.

Nơi này khác với Kinh thành, ẩn sau lớp dày đặc kia là vẻ lười biếng thưa thớt. .

||||| Truyện đề cử: Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ |||||

Những con đường bằng phẳng và rộng rãi, dãy cửa hàng ở hai bên đường, dòng sông uốn quanh nội thành, đi qua cầu đá nối đang giữa hai bên bờ, nhìn cảnh vật trước mắt qua màn mưa giống như ngắm hoa trong sương mù, có một cảm giác không chân thật xuất hiện ở khắp nơi.

"Lạnh không?"

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Sở Quân Dật giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, y theo bản năng tránh sang bên cạnh hai bước, nước mưa trong nháy mắt liền làm ướt ống tay áo của Sở Quân Dật.

Cố Thành Chi vốn định hỏi y có lạnh hay không, lại không nghờ tới phản ứng của Sở Quân Dật sẽ lớn như vậy, chờ khi hắn kéo người trở về thì nửa bên tay áo của Sở Quân Dật đã ướt sũng.

"Ta là hổ sao, có thể khiến ngươi sợ như vậy!" Cố Thành Chi thấy vẻ mặt kinh sợ vẫn chưa hoà hoãn của y tức giận hỏi.

Sở Quân Dật nuốt một ngụm nước bọt, xoa xoa cánh tay nghĩ: Ngươi không phải lão hổ, ngươi đáng sợ hơn lão hổ nhiều!

"Vừa rồi ngươi tránh cái gì? "Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.

Sở Quân Dật vô thức nhìn đi chỗ khác, có lẽ vì tiếng mưa xung quanh cho nên chỗ mái hiên bọn họ đang đứng giống như bị cách ly khỏi thế giới này, giọng nói của Cố Thành Chi cũng trở nên đột ngột và trầm thấp, vốn dĩ Sở Quân Dật đã quá quen với giọng nói này nhưng vừa rồi y vẫn bị kích thích đến da đầu tê dại, lỗ tai nóng lên, ngay cả lông trên người cũng dựng đứng...

Cố Thành Chi không đợi Sở Quân Dật trả lời, vươn tay kéo ống tay áo ướt sũng kia lại, áo ngoài đều ướt, áo trong cũng không chống đỡ được bao lâu, nhưng cơn mưa này nhất thời nửa khắc sẽ không tạnh.

Còn Sở Quân Dật bị hắn kéo ống tay áo thì đang nhìn Cố Thành Chi giống như nhìn thấy quỷ, muốn rút tay áo ra nhưng kéo không lại hắn......

"Đừng lộn xộn!" Cố Thành Chi nhíu mày trừng mắt nhìn y một cái, hắn một tay nắm lấy cổ tay Sở Quân Dật kéo thẳng cánh tay ra, tay còn lại vắt hết nước mưa trên ống tay áo xuống.

Sở Quân Dật sững người mặc cho Cố Thành Chi thao túng mình, trong đầu có chút rối loạn, tim đập loạn nhịp dữ dội, lỗ tai nóng như lửa đốt, thậm chí ngay cả mặt cũng đỏ bừng.

Tay áo bị Cố Thành Chi vặn thành khăn lau, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Quân Dật mở to hai mắt nhìn mình, hơi đau răng nói: "Đây là tật xấu của ngươi hả?! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy được không?"

Sở Quân Dật nghe hắn nói thế, biểu cảm không thay đổi, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mái hiên.

"... " Cố Thành Chi lau mặt, lại hỏi một câu: "Lạnh không?"

Sở Quân Dật nhìn chằm chằm mái hiên, không ngừng lắc đầu.


trướctiếp