Khi nhìn thấy chồng giấy mà Cố Thành Chi mang về, Sở Quân Dật đã đoán
trước được ngày tháng thống khổ mai sau. Sau khi y xem đơn thuốc và các
việc cần chú ý, có chút cứng ngắc hỏi: "Những thứ này... Đều là?"
Cố Thành Chi ngồi ở một bên gật gật đầu, hắn cũng đồng tình với Sở Quân
Dật, vì tránh xung đột với dược tính, y không thể ăn rất nhiều thứ, càng không cần phải nói đến một đống tình trạng loạn thất bát tao.
"Hà thái y... Thật sự tận chức tận trách..." Sở Quân Dật cảm giác bản thân
đã thấy được lương tâm ngành y. Ít nhất những đại phu mà y gặp trước đây trừ bỏ viết đơn thuốc, còn lại chỉ dặn dò bằng miệng một chút, một
chồng giấy này chỉ cầm ở trong tay đã thấy nặng trịch.
Ánh mắt của Cố Thành Chi vô ý dời đi, tại sao Hà thái y lại viết nhiều như vậy... Ừm, hắn thật ra không biết.
Suốt mấy ngày nay, cuộc sống của Sở Quân Dật chính là một ngày ba bữa ăn cơm và uống thuốc, mà danh sách các món ăn được đưa xuống phòng bếp nhỏ, ba bữa cơm của Sở Quân Dật đều biến thành cháo trắng.
Sở Quân Duật nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn chén cháo trước mặt, bản thân thật
không có cách nào sống qua nỗi những ngày thế này.
Cố Thành Chi ở bên cạnh ăn cơm mà ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, nhưng Sở Quân
Dật vẫn nghe thấy những gì hắn nói: "Muốn ăn đợi sức khỏe tốt hơn, không cần uống thuốc nữa thì có thể ăn thoải mái."
Sở Quân Dật hít sâu một hơi xong, cúi đầu ăn cơm, nếu mình còn nhìn bảo đảm lát nữa sẽ quăng luôn bát thuốc.
Tuy mỗi lần Sở Quân Dật uống thuốc đều là một bộ mặt cay đắng, nhưng y vẫn
ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, sau khi Cố Thành Chi nhìn chằm chằm y
mấy ngày, liền đổi thành mỗi tối đều hỏi một lần.
Nói chung, nhìn Sở Quân Dật uống thuốc xong vẫn bớt lo hơn.
Mỗi ngày Sở Quân Duật chỉ cần uống thuốc dưỡng bệnh cho nên cuộc sống nhàn
hạ hơn rất nhiều, y bắt đầu nghe bát quái giết thời gian.
Ví như Tôn cô nương ôm Sở đại gia thổ lộ tâm tình của mình, chẳng hạn Sở đại
thái thái đi Tôn gia bị hắt hủi; hay Tôn cô nương bày tỏ một lòng một dạ với Sở nhị gia thì bị Sở nhị nãi nãi "Vô tình" bắt gặp...
Sở
Quân Dật vừa oán giận quá cẩu huyết, vừa lắng nghe đến hăng say. Thời
gian này, bản thân phải sống những ngày khổ sở, lúc này nghe được có
người đang ở trong tình cảnh khó khăn giống mình, quả thật sướng lắm
luôn.
Trong những ngày qua, tuyết rơi hai lần rồi, nhưng không
lớn lắm. Hiếm khi có được một ngày nắng ấm như vậy, cuối cùng Sở Quân
Dật đã chịu ra ngoài.
Nhìn Sở Quân Duật sắp bị cuộn thành một
quả bóng, trên mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm vui sướng, Cố Thành Chi có hơi
bất đắc dĩ, "Chỉ ra ngoài một chuyến thôi có cần vui đến thế không?"
"Vui chứ!" Sở Quân Dật chém đinh chặt sắt nói: "Ta đã ăn cháo trắng gần một
tháng rồi, chim muốn bay ra khỏi miệng luôn rồi*, mấy khi có thể ra
ngoài cải thiện thức ăn một chút, tất nhiên phải vui rồi!"
*"Con chim bay ra khỏi miệng" 嘴裡淡出個鳥來 - xuất phát từ lời Lỗ Trí Thâm nói
trong "Thủy hử", ám chỉ việc sau khi xuất gia, hắn mỗi ngày ba bữa đều
ăn chay, không biết mùi vị nên rất muốn ăn thịt.
Dù sao, đó là một cách hài hước để nói rằng bản thân đã không ăn thịt trong một thời gian, trong miệng nhạt nhẽo vô vị.
Bởi vì khoảng thời gian gần đây, Sở Quân Dật đều uống thuốc và ăn cháo, cả
người sớm đã không còn tinh thần. Thường Sơn nhìn thấy vậy thì trong
lòng lo lắng, hắn ta chạy một vòng khắp các nhà hàng tửu lâu ở Kinh
thành, mới tìm được một tiệm ăn có bán các món chế biến từ thảo dược.
Nghe nói cửa tiệm này làm được rất nhiều món ăn thích hợp cho người có
bệnh, mùi vị cũng khá ngon, rất được chào đón.
Vừa vặn Sở Quân
Dật ăn cháo ăn đến sắp ói luôn rồi, nên khi nghe Thường Sơn giới thiệu
về cửa tiệm này, y lập tức lôi kéo Cố Thành Chi đi ra ngoài, chuẩn bị ăn một bữa ngon lành.
Cố Thành Chi tự rót cho mình chung trà, sau đó hỏi: "Ngươi tự mình đi cũng được mà, vì sao phải kéo ta theo?"
Sở Quân Dật quay mặt không nói lời nào.
"Đồ ăn ở đây ngươi ăn được không?" Cố Thành Chi đổi sang đề tài khác.
"Được." Sở Quân Dật quay đầu cười nói: "Thường Sơn đã hỏi qua rồi."
Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, hai người đầu tiên là nghe tiểu nhị nói tên món ăn và nguyên liệu được sử dụng để chế biến, sau đó bọn họ lại
nhìn đồ ăn trên bàn, không có món nào mà Sở Quân Dật không thể ăn, vì
vậy bọn họ rất hài lòng lòng gật gật đầu rồi thưởng cho tiểu nhị một ít, chho hắn ta lui xuống.
Sau khi ăn no uống say, Sở Quân Dật đã
có chút mệt rã rời, không biết vấn đề là do thuốc hay vì nguyên nhân nào khác, khoảng thời gian gần đây giấc ngủ của hắn đã dài hơn trước đây
rất nhiều, đang định hỏi Cố Thành Chi có muốn rời đi hay không, bên
ngoài bất ngờ truyền đến những tiếng ồn rất lớn.
Sở Quân Dật
nhìn thoáng qua Cố Thành Chi, hai người bọn họ ra ngoài không nhiều,
nhưng tại sao luôn đụng phải tình huống này, lần trước là Tấn Luật muốn
bắt lấy nam nhân, lần này là một công tử bột muốn bắt lấy nữ nhân, y
quen biết Chúc Ninh lâu như vậy cũng chưa một lần gặp loại chuyện thế
này...
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, đầu hắn hơi nghiêng sang phía tuỳ thị, cho hắn ta một ánh mắt xong rồi quay đầu lại.