Hôn Khế

Chương 14: Đón dâu


trướctiếp

Đầu tháng sáu, thời tiết có chút oi bức, trên trời mây dày đặc.

Mà trong một toà tiễu lâu ở Hoàng thành, Hạc Quy đạo trưởng đang ngước đầu nhìn trời, khóe miệng gợi lên một độ cung nhẹ.

"Hạc Quy đạo trưởng, ngài vẫn nên vào nhà đi, nhìn sắc trời tám phần là muốn đổ mưa." Tiểu thái giám bên cạnh lên tiếng nhắc nhở nói.

"Được nha." Hạc Quy đạo trưởng có chút cảm khái cười nói: "Trời sắp đổ mưa, vẫn nên trở về nhà thôi. " Nói xong liền nhấc chân đi về hướng tiểu lâu.

Tiểu thái giám vừa mới nói chuyện thì lại có chút sững sờ nhìn Hạc Quy đạo trưởng đi vào phòng, hắn cũng ngẩng đầu nhìn trời, trời âm u gần hai mươi ngày rồi, thật sự trời sắp mưa sao?

Mà ở bên ngoài Hoàng thành, 30.000 lượng bạc của Sở gia đã được chuyển đến Cố gia, sắc mặt Cố đại lão gia có chút cứng ngắc nhìn những món sinh lễ lần lượt lần lượt lần lượt được bưng vào cửa, sau đó đã bị Dương Vân chỉ huy người nâng sính lễ tới nhị phòng. Phần sính lễ này, Cố gia có quyền kiểm soát chúng, nhưng ý của Cố Thành Chi không cho phép bọn họ nhúng tay vào.

Trời chạng vạng, sắc trời đột nhiên tối sầm giống như bị vẩy mực dày đặc, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm trầm đục, sau một hồi tiếng sấm sét nổ vang, mưa như trút nước xuống.

Nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, mọi người đều chợt nghĩ tới hôn sự hai nhà Sở Cố, chỉ mới đưa sính lễ trời liền bắt đầu mưa, nếu như thành thân...

Trận mưa này đổ liên tiếp ba ngày, không chỉ có Kinh thành, mà ngay cả bốn năm tỉnh xung quanh đều được hưởng thụ trận mưa to này, tình hình hạn hán cũng đều được giảm bớt.

Cơn mưa này đổ trong bao lâu, sắc mặt Cố Thành Chi liền cương cứng bấy lâu. Đối với người bên ngoài nhìn hắn thì mang theo vẻ ngạc nhiên cùng tìm tòi nghiên cứu, còn hắn thì giả vờ như không nhìn thấy, ngay cả Dương Vân cùng Vương Huy cũng được hắn cử đi thu xếp của hồi môn.

Sắp tới ngày cưới, buổi sáng mưa to mới vừa ngừng, những đồ trang sức của Thái hậu, Hoàng hậu cùng Thái tử lần lượt được đưa đến Cố gia. Người Cố gia đau khổ giống như ăn phải Hoàng liên vậy, nhưng vẫn phải cười tạ ân, nhìn những món trang sức này lại được đưa vào nhị phòng, trong lòng của bọn họ đè nén muốn hộc máu.

Ngày mồng năm tháng sáu, trời quang mây tạnh, trong không khí vẫn còn đọng lại một chút hơi nước.

Mà cửa chính Cố gia đã được mở rộng ra, của hồi môn lần lượt từ bên trong tiến ra không chút gián đoạn. Khoảng cách từ Cố gia đến Sở gia cũng không quá gần, cơ hồ phải kéo dài qua hơn phân nửa cái nội thành, gương hồi môn đầu tiên mới tiến vào cửa Sở gia, nhưng gương của hồi môn cuối cùng lại vẫn chưa ra khỏi cửa lớn Cố gia. (* anh công gả đi đồ cưới phải như vậy mới được chứ (。•̀ᴗ-)✧)

Dân chúng Kinh thành đổ xô ra tranh nhau đứng xem, họ thực sự coi trận mưa lớn vài ngày trước là kết quả của cuộc hôn nhân này, nhìn hàng dài của hồi môn không thấy đầu lại nhìn không thấy đuôi kia, ai cũng đều âm thầm chậc lưỡi: Của hồi môn kiểu này chắc phải cỡ hàng nghìn lượng bạc đi.

Khiêng hết phần của hồi môn này cũng mất nửa ngày trời, ngay cả phần sính lễ của Sở gia, trừ phần đồ ăn giữ lại Cố gia ra, những thứ khác đều cùng của hồi môn mang về.

Sau đó, của hồi môn được bày ra bên ngoài trong ba ngày liên tiếp, từ mồng năm đến mồng bảy, cũng là để cho nhà chồng thấy "con dâu" này có năng lực và tài chính, không thể tùy ý sai khiến. Những người đến xem của hồi môn đều nhìn thấy đồ Hoàng đế ban tặng, Hoàng đế không phải người keo kiệt, đối với Cố Thừa Chí lại càng không. Từ gương đầu tiên trở đi đều là do Hoàng thượng ban thưởng, kế tiếp chính là những chiếc gương đựng gì đó do Thái hậu, Hoàng hậu và Thái tử ban thưởng.

Sau khi thấy như vậy, mọi người đều tỏ ra đồng cảm sâu sắc với Sở gia, trong cung chỉ có bốn vị chủ tử có quyền lên tiếng, kết quả còn ra tay ban thưởng đồ vật nhiều như vậy, nếu như Sở gia dám gây sự với Cố Thành Chi, tám phần chính là đâm đầu vào tổ ong vò vẽ.


trướctiếp