Mục Tiêu 10 Tỷ

Chương 9


trướctiếp

Giản Việt chỉ cầm thanh chủy thủ, còn dư lại một rương đầy bảo thạch và một bộ trang bị phòng ngự.

Lê Thiếu Hi nhìn bộ trang bị, thuộc tính coi như không tệ, đối với thân thể mỏng như giấy của hắn và Giản Việt mà nói thì đây là một công cụ bảo mệnh.

Dù sao cả hai người bọn họ cộng lại thì cũng chỉ có ba mươi hai giọt máu, cái trang bị này có 100 giá trị phòng ngự, bốn bỏ năm (làm tròn) lên thì bọn họ có gấp ba số HP.

Lê Thiếu Hi đương nhiên biết vì sao Giản Việt không cần bộ trang bị này.

Dù sao với thao tác vừa rồi...

Cái trang bị phòng ngự này chỉ tổ liên lụy đại thần, chậm trễ anh bay lên trời cao!

Sau khi đổ đầy bảo thạch vào bao hành lý, mắt Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm vào bộ trang bị.

Cái trang bị này bởi vì chủ yếu là phòng ngự nên dáng dấp rất xấu, có chút giống khôi giáp cấp thấp trong game RPG bình thường, được làm bởi kim loại màu đen, toàn thân đen thùi lùi, cồng kềnh lại lãnh lẽo cứng rắn.

Nguyên nhân Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm vào nó là, nó còn mang theo một kỹ năng nhỏ: Mỗi mười giây sẽ hồi phục 20% HP đã tổn thất.

Rất hiển nhiên là kỹ năng này có tác dụng không lớn đối với Lê Thiếu Hi cùng Giản Việt.

Giản Việt thì không cần đề cập tới, anh căn bản sẽ không bị tổn thất HP và anh chỉ có một giọt máu, hoặc là sống hoặc là chết, không có trạng thái ở giữa.

Lê Thiếu Hi có 31 giọt máu, hắn cũng không dám tùy tiện xông lên, dù có rớt 30 giọt máu thì trang bị cũng chỉ hồi được 6 giọt... Có quỷ mới muốn dùng!

Lê Thiếu Hi nhìn chăm chú trang bị này vì hắn đang suy nghĩ khả năng mang nó ra ngoài hiện thực.

Trang bị này có tác dụng không lớn lắm trong trò chơi nhưng ở trong hiện thực thì sao?

Nếu như trang bị này có thể mang về kĩ năng thì nó chẳng phải là thần khí bổ huyết sao?

Mỗi mười giây hồi phục 20% HP bị tổn thất...

Thần khí bổ máu quá hàm súc, hãy gọi nó là kỳ tích y học!

Nhưng mà cuối cùng Lê Thiếu Hi cũng không có bỏ nó vào trong túi.

Hắn cẩn thận cân nhắc thì thấy rõ nguy hiểm trong nó.

Cho dù hắn thật sự có thể đem bảo thạch ra ngoài, hắn cũng phải suy nghĩ cẩn thận về cách hợp lý để quy đổi chúng thành tiền.

Đá quý là độ vật có tồn tại trong hiện thực, hắn vẫn phải cẩn thận từng li từng tí mà xử trí, cái trang bị này rõ ràng không phải đồ vật sẽ tồn tại trong hiện thực, tùy tiện mang về... hậu họa vô cùng.

Lê Thiếu Hi chỉ muốn trả nợ, không muốn gây chuyện.

Thế giới rất lớn, hắn rất nhỏ bé, có vài giới hạn không chạm vào thì sẽ tốt hơn.

Chờ đã!

Cái đầu nhỏ của Lê Thiếu Hi quay lại, hắn mặc dù không đem được bộ trang bị về hiện thực, nhưng hắn có thể dùng nó bây giờ.

Mặc dù trang bị này có một kỹ năng nhỏ vô dụng nhưng thắng ở chỗ có một trăm điểm phòng ngự.

Cửa ải thì có lão đại mở đường, hắn cũng chỉ cần mạng chó của mình, có thuộc tính phòng ngự rất tốt!

Sau này còn có bốn cửa ải, cùng lắm thì hắn lột quần áo vào thời khắc cuối cùng, không mang nó theo ra ngoài là được.

Về phần phụ trọng...

Lãng phí một điểm phụ trọng đổi lấy một trăm điểm phòng ngự.

Đáng giá!

Thế là, Lê Thiếu Hi dành ra một điểm phụ trọng, mặc trang bị lên người.

Làn đạn: "Có sao nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Đa Đa cũng một thân trang bị này không hợp!"

"Trả tôi tiểu khả ái Đa Đa a, từ đâu ra kim cương... kim cương..."

Không đợi khán giả nghĩ ra từ, Lê Thiếu Hi mặc một thân khôi giáp giơ cánh tay lên, nói với Giản Việt: "Việt ca, đừng quên..."

Giản Việt: "..." Mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì.

Lê – thẳng nam sắt thép – Thiếu Hi: "Tôi là kim cương baby của anh!"

Giản Việt xoay người, rời đi cực kỳ tuyệt tình tuyệt nghĩa.

*Tuyệt tình tuyệt nghĩa: cắt đứt mọi quan hệ tình cảm, không còn tình nghĩa gì nữa, "rút chym vô tình".

Lê Thiếu Hi vài bước là đuổi kịp, dùng âm thanh trong vắt để không nói tiếng nghĩa: "Việt ca, anh hiểu đúng không, anh không thể vì tôi mặc khôi giáp liền không bảo vệ a, tôi muốn anh thường xuyên ghi nhớ... kim cương baby, bề ngoài cường hãn, bên trong yếu ớt."

Khán giả không biết tình hình: "..."


trướctiếp